Lãnh thổ nhân loại, Nguyên Thủy Bí Cảnh, cảnh địa Thiên Bảo Hà.
Lưu lãng trong vũ trụ, cuối cùng cũng chỉ là kẻ lãng tử. Còn khi trở về lãnh thổ nhân loại, lại tự nhiên có một loại cảm giác thân thuộc…
Về nhà rồi!
"Đây là nhà. " Trong đại điện cung điện, bản tôn người Địa Cầu khoanh chân ngồi đã vượt qua tám vạn năm rồi, bây giờ rốt cục cũng đứng dậy, đi ra khỏi đại điện. Lần đầu tiên hắn đi dạo quanh các quần thể cung điện trong Thiên Bảo Hà.
Hành tẩu giữa các quần thể cung điện, ánh mắt nhìn qua tất cả, nhưng trong đầu La Phong lại đang hồi ức lại những cảnh lưu lãng trong vũ trụ. Năm đó có rất nhiều việc gây cho mình chấn động. Nhưng lúc này quay đầu lại nhìn, tất cả lại vô cùng rõ ràng. Tựa hồ rất nhiều việc đã ăn vào trong lòng.
Vừa đi, vừa để đầu mình nhớ lại tất cả những gì đã trải qua năm vạn năm vừa rồi.
- Nhìn kìa, là La Phong.
- La Phong đi ra khỏi cung điện, thật khó gặp.
- Chà. La Phong năm đó có thể đánh chết phong Vương cực hạn. Vừa biến mất đã trên tám vạn năm. Cũng không hề nghe nói việc La Phong đột phá thành Bất Hủ. Với kỹ năng của hắn, chắc phải sớm có thể đột phá Bất Hủ chứ? Ngưng lại ở kỳ Giới Chủ lâu như vậy làm gì?
- Cảm ngộ quy luật Không Gian đó. Cảm ngộ ở thời kỳ Giới Chủ dù sao cũng có ưu thế.
- Hắn khẳng định đã được quy luật Không Gian thừa nhận. Cho dù trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-phe-tinh-khong/659182/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.