Bảo Tàng!
Từ khi La Phong từ Cửu U Thời Không trở về tiềm tu, lúc này đã qua được năm trăm năm.
Tổ Thần Giáo, Vùng Bảo Tàng.
Sơn mạch liên miên, liếc mắt nhìn không tới điểm cuối. Những ngọn núi san sát, hoặc sừng sững, hoặc hiểm trở, giữa những ngọn núi còn có những hồ nước lớn nhỏ khác nhau.
- Đã lâu rồi không có bảo tàng mới nào xuất hiện. Nghe nói Vùng Bảo Tàng che dấu vô số bảo tàng…
Một tên ngoại tộc khoanh tròn, cái đuôi rắn nhọn hoắt tùy ý quét qua lại, quẹt xoèn xọet vào núi đá.
- Bảo tàng mà xuất hiện thường xuyên được à? Đâu ra! Cho dù bảo tàng có nhiều mấy, thì qua một thời gian rất dài cũng sẽ cạn kiệt.
- Bảo tàng không xuất thế, thì chán chết. Bảo tàng xuất thế, cảnh tượng vô cùng chấn động.
Con ngươi hình tam giác của tên ngoại tộc đuôi rắn này đầy vẻ chờ mong.
- Thật rất mong được thấy cảnh đó.
- Ha ha… Ngươi ở Vùng Bảo Tàng dạo qua cả ngàn vạn lần rồi, hết hy vọng rồi.
Đột nhiên
- Là Đao Hà Vương.
- Đao Hà Vương tới rồi.
- Đao Hà Vương năm đó từ Cửu U Thời Không trở về, lập tức biến mất. Nhiều năm qua vẫn luôn không hiện thân. Vừa xuất hiện, lập tức lại tới Vùng Bảo Tàng.
- Ở đâu? Đao Hà Vương ở đâu?
Rất nhiều người nhận truyền thừa đều nhìn ra xa, có người thậm chí còn bay lên trời, đứng trên không trung quan khán ra xa, chẳng mấy chốc đã tập trung vào một phương hướng.
Chỉ thấy một thanh niên nhân loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-phe-tinh-khong/659168/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.