La Phong liếc mắt nhìn quanh. Bảo tàng này toàn bộ làm bằng kim loại cấp G, phối hợp với hoa văn kỳ bí thờ cúng thần bí, muốn xông ra ngoài là không thực tế.
- Nguyên dân cư, ngươi muốn làm gì!
Thương Kim Vương cầm mâu lôi điện, thanh âm ồ ồ, căm tức nhìn Tộc Lão Cầu Xích Tạp.
Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương đều lạnh giá nhìn Cầu Xích Tạp.
Mặc dù bây giờ cửa Bảo Tàng Thất đã đóng lại không thể ra ngoài, nhưng La Phong cùng các đại cường giả bọn Thương Kim Vương cảm thấy không cần quá hoảng hốt. Vì thông qua Thần Quốc truyền tống vẫn có thể thoát đi. Chỉ là mọi người không tín nhiệm nhau, hơn nữa còn muốn có được bảo tàng, do đó trong thời gian ngắn sẽ không lựa chọn bỏ đi.
Ngay lúc này…
Ngoài Bảo Tàng Thất.
Hai luồng hào quang đang nhanh chóng bay tới, sau đó ngoài Bảo Tàng Thất. Chính là cường giả thổ dân Môn Bố và Lạp Đế Mặc.
Hai người bọn họ nhìn hai khối tín phù đang gắn trên cửa Bảo Tàng Thất, vừa kích động vừa đau đớn.
- Bộp!
- Bộp!
Môn Bố, Lạp Đế Mặc đưa tay dễ dàng đoạt được tín phù.
Hai người họ chần chờ nhìn Bảo Tàng Thất
Hai người đều biết Tộc Lão của họ đang ở bên trong Bảo Tàng Thất.
- Tộc Lão!
Môn Bố, Lạp Đế Mặc vô cùng đau đớn thống khổ.
- Còn không đi!
Một thanh âm vang lên bên tai hai người.
- Mau mau đi đi. Truyền thừa tộc quần không thể sơ ý được.
- Rõ.
Môn Bố, Lạp Đế Mặc nghiến răng lập tức hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-phe-tinh-khong/659016/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.