- Cát trong sa mạc.
La Phong khẽ gật đầu, hơi cảm thán.
- Không, ngươi không biết đâu.
Lý Đạt Uy lắc đầu nói:
- Không có chính thức trải qua năm tháng giãy dụa vì sinh tử, ngươi căn bản không thể giải thích được tâm tình của ta về nhân sinh cuộc đời đâu!
La Phong giật mình.
Lý Đạt Uy cảm thán nói:
- Ta sinh ra vào thời kỳ đẹp nhất. Năm ta sinh là năm 97, khi Hương Cảng được trao trả về! Gia cảnh ta không tính là phú quý, cũng xem như thường thường bậc trung. Lớn lên vô ưu vô lự, ta chơi trò chơi mạng, xem tiểu thuyết mạng, mỗi ngày ba mẹ nói ta vài câu, ta đã cảm thấy khó chịu.
La Phong kinh ngạc nhìn Lý Đạt Uy…
Trò chơi mạng, tiểu thuyết mạng? Bây giờ, tất cả học sinh ngoài giờ học thì phần lớn thời gian đều ở vũ quán, trở thành vũ giả mới là sự theo đuổi của thanh niên.
- Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Đó là thời đại hòa bình, ngươi không hề trải qua, do đó ngươi không tưởng tượng ra đâu.
Lý Đạt Uy khẽ mỉm cười, trong ánh mắt có vẻ như hồi ức
- Lúc đó, chúng ta còn có thể cãi nhau trên hệ thống diễn đàn, chúng ta có thể ra ngoài liên hoan dạo chơi ngoại thành, thật là vô ưu vô lự!
- Nhưng…
- Năm 2015! Chính là tháng một năm 2015!
- Chúng ta từ thiên đường trong nháy mắt rơi xuống địa ngục! Năm ấy, ta đang chuẩn bị tham gia thi vào trường cao đẳng… Nhưng, ta không thi vào trường cao đẳng được!
- Bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-phe-tinh-khong/658358/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.