"Từ chân núi tới chỗ chúng, đại khái phải ba dặm." La Phong ẩn mình trên đỉnh núi, nhìn xuống cánh đồng hoang vu phía dưới. Cánh đồng hoang vu này vài chục năm nay không ai làm cỏ sửa sang, luôn luôn có cỏ dại mọc thành bụi. Một người ẩn trong đám cỏ dại, chỉ cần khoảng cách không quá gần, chắc chắn không có cách nào phát hiện ra được.
La Phong khẽ mỉm cười, trong đầu đã định ra phương pháp.
"Cả người nằm rạp xuống dán vào mặt đất trên cánh đồng hoang vu, trườn về phía bên kia! Họ hẳn là không phát hiện được."
Cả người bò trên mặt đất, sau đó thông qua tinh thần niệm lực dán sát mặt đất mà phi hành, không phát ra tiếng động lớn, di chuyển tuyệt đối sát trên mặt đất là phương pháp tiếp cận rất tốt.
Nhưng…
Một khi nằm xuống, ba lô của mình sẽ dễ lộ! Trước khi lấy lân giáp của con lãnh chúa Kim Cương Viên này, ba lô vẫn còn chưa đầy, nhưng bây giờ ba lô đã tương đối căng. Dù sao con lãnh chúa Kim Cương Viên đó cao cũng tới hai mươi thước, cho dù là một khối lân giáp ở ngực, nếu xếp vào, cũng chiếm không gian rất to.
"Cứ làm như vậy đi!" La Phong lập tức xoay người, nhảy thẳng xuống núi.
Khi ở giữa không trung, lại rẽ quanh vào sườn núi, di chuyển tiếp trên sườn núi, chẳng mấy chốc đã tiến vào cứ điểm bí ẩn của mình.
Trong cứ điểm.
Huyệt động tối tăm, một thanh phi đao xoẹt qua một góc ở huyệt động, dưới sự khống chế của tinh thần niệm lực của La Phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-phe-tinh-khong/658317/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.