- Tôi ấy hả, đeo nó lên à?
La Phong khẩn trương cầm lấy một chụp đầu màu xanh thẫm, nghi hoặc nhìn về phía Dương Huy
- Dương tiên sinh, ta cứ đeo thế này là xong à?
- Học theo ta!
Dương Huy cười, lập tức nằm dài trên sofa
- Ngươi cũng nằm trên sofa đi.
La Phong ngoan ngoãn nằm xuống. Chiếc sofa vô cùng thoải mái, vừa vặn thích hợp với một người nằm. Dương Huy trịnh trọng nói:
- Đợt lát nữa khi đeo chụp đầu vào, ý thức của ngươi sẽ tiến thẳng vào không gian giả định. Do đó, đừng bối rối. Nào, đeo chụp đầu vào đi!
Dưới cái nhìn chăm chú của Dương Huy, La Phong hít sâu một hơi, rồi đeo mũ chụp vào.
Không gian giả định? Trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng cũng có miêu tả, nhưng đây là lần đầu chính thức thể nghiệm.
- Cạch?
Khi vừa đeo chụp đầu vào, trong nháy mắt La Phong đã cảm thấy đầu kêu oang lên.
Dương Huy thấy La Phong đã đeo chụp đầu, lúc này mới cười rồi đeo chụp đầu vào.
Đây là một mặt đất màu bạc vô biên vô bờ.
Hai bóng người một trước một sau đều xuất hiện trên đất, chính là La Phong và Dương Huy.
- Thần kỳ thật, đây là không gian giả định à?
La Phong nhìn quanh bốn phía, không trung của không gian giả định lại là vũ trụ tinh không, trong trời đêm khôn cùng, hàng vạn hàng nghìn ngôi sao làm cả mặt đất màu bạc phản xạ lên những ánh sáng mộng ảo.
- Mặt đất màu bạc à? Giống như một cái gương ấy nhỉ?
La Phong kinh ngạc ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-phe-tinh-khong/658289/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.