- Ta thực ra cũng không biết chuyện ngươi nói rốt cuộc là thế nào. Để có thời gian ta sẽ nghiên cứu. Thôi, tạm thời chuyện này dừng ở đây. Ngươi không được tiết lộ những lời vừa nói cho bất kì ai, nhớ đó.
- Dạ, Chủ Nhân yên tâm. Kín miệng là nghề của tiểu Siểm ta. Trên đời này, cam đoan với Chủ Nhân là trước kia không có, bây giờ chưa có, và sau này cũng sẽ không có một ai có thể cạy được một tiếng từ miệng Thiểm Điện Báo này đâu ạ. Xưa giờ, chỉ có ta dùng bạo lực moi thông tin từ kẻ khác thôi. Không dùng được bạo lực thì dùng lợi dụ, ta mà không ép thiên hạ này nói ra điều ta muốn thì cũng không ai có thể ép ta nói ra bất cứ điều gì. Nói ra điều gì thì đều là do ta tự tính kế chính mình mà thôi. Nhưng Chủ Nhân xin hãy tin tưởng tiểu Siểm. Tiểu Siểm đáng thương của Chủ Nhân vốn không phải là một nam tử báo chỉ biết đa chủy, bần chủy, ta nhất định thời thời khắc khắc thủ khẩu như bình. Trên có thiên, dưới có địa, nhưng thiên địa của ta là Chủ Nhân. Sinh ra ta là báo phụ, báo mẫu, nhưng làm chủ ta, đè đầu cưỡi cổ ta là Chủ Nhân. Chủ Nhân bảo ta nói, ta tất sẽ nói không ngừng. Chủ Nhân không bảo ta nói, ta cũng tự nguyện nói không thôi. Nhưng Chủ Nhân bảo ta giữ kín, ta không thẹn với lòng, tự tin mà thệ với Chủ Nhân sẽ bế chủy như khư… Thế thế đại đại tuế nguyệt luân hồi khẩu tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-phe-gia/3471673/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.