Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị Lý Dương đi theo Tiêu Diêu về một bên, một mạch tới luôn rìa sơn cốc. - Trước mặt không phải là tường đá sao? Tiêu Diêu tán nhân sao lại dẫn ta tới đây? Lý Dương trong lòng nghi hoặc nghĩ. - Đây là một ảo trận cực lớn. Thanh âm của Hạng Vũ vang lên trong đầu Lý Dương, tựa hồ hắn đã khôi phục lại như cũ: - Nếu không nghiên cứu Thiên Diễn bí quyển thì có lẽ bản Bá Vương cũng không nhìn thấy được trận pháp này, không ngờ Tiêu Diêu tán nhân thâm tàng bất lộ, đối với trận pháp cũng am hiểu như thế? Tiêu Diêu tán nhân tay phải vung lên, một luồng tiên nguyên lực bay ra, bức tường đá trước mặt đột nhiên biến mất. Một cái ao nước, xuất hiện trước mắt Lý Dương là một sơn cốc tương đối nhỏ, bên trong sơn cốc chỉ có cái ao nước là hấp dẫn được người ta. Bên trong nó có không ít hoa cỏ, nhưng ở chính giữa cái ao chỉ có duy nhất một đóa hoa, mười mét xung quanh đóa hoa chẳng có bất kỳ một loại thực vật nào cả. - Thất Sắc Hạnh Linh hoa! Thanh âm của Hạng Vũ lộ ra vẻ khó tin. Lý Dương cũng trố mắt nhìn, hắn phát hiện đóa hoa trước mặt quả không tầm thường. Đóa hoa này chỉ có ba cái lá màu xanh và bảy cánh hoa, mỗi cánh đều có màu sắc khác nhau, quả đúng là có bảy màu tất cả, hơn nữa chung quanh đóa hoa từng đạo linh khí thuần khiết không ngừng lượn quanh. - Tiêu Diêu, được lắm! Ngươi kiếm đâu ra cái Thất Sắc Hạnh Linh hoa này thế? Trời ạ, bảo bối như vậy mà ngươi cũng kiếm được, khó trách, khó trách ngươi mấy ngàn năm không rời khỏi đây, thì ra tất cả vì đóa Thất Sắc Hạnh Linh hoa này. Hạng Vũ dùng nguyên thần nói với Tiêu Diêu. Tiêu Diêu tán nhân kiêu ngạo cười nói: - Thất Sắc Hạnh Linh hoa, cái này ta phát hiện ra khi độ qua lần thiên kiếp đầu tiên, ta đã đợi gần tám nghìn năm nay, đóa Thất Sắc Hạnh Linh hoa này mới có thể coi là gần như hoàn toàn nở thành công, tám ngàn năm nay, ta gần như không rời khỏi nơi này chính là bở vì đóa hoa này. - Tám ngàn năm? Tiêu Diêu tiền bối, Bá Vương, đóa Thất Sắc Hạnh Linh hoa này rút cục là bảo bối gì? Lý Dương tò mò hỏi, chẳng lẽ vì một đóa hoa mà đợi đến tám nghìn năm? Trên mặt Tiêu Diêu tán nhân xuất hiện một tia hồng quang. Bất luận là ai, sau tám ngàn năm chờ đợi, khi thành công sắp đến thì đều sẽ kiêu ngạo và hưng phấn. - Thất Sắc Hạnh Linh hoa, thiên địa kì trân, ba nghìn năm mới nảy mầm, chỉ ra ba lá linh diệp, sau mỗi ngàn năm trưởng thành thì sinh thêm một cánh hoa, sau bảy ngàn năm Thất Sắc Hạnh Linh hoa hoàn toàn nở ra thành công, nhưng trong ngày nó nở ra phải lập tức hái ngay, nếu không, đến ngày thứ hai đóa hoa này sẽ tàn lụi. Vạn năm khổ công, thành quả chỉ có trong một ngày, chỉ duy một ngày để có thể hái được! Tiêu Diêu tán nhân thoáng có chút kích động. - Nếu để muộn một hôm thì đóa thiên địa kì trân sẽ sẽ hoàn toàn biến mất, hơn nữa nếu đóa Thất Sắc Hạnh Linh hoa cũng không thể hái sớm, nếu hái sớm thì nó sẽ trở thành tuyệt độc, uy lực cực kì khủng khiếp, cho dù là Đại La kim tiên ăn vào thì nguyên thần cũng sẽ bị đóa hoa này thôn phệ hết. Lý Dương nghe xong, khuôn mặt lộ vẻ khó tin nhìn vào đóa thất sắc hoa giữa ao. Đóa hoa kia tựa hồ như rất lợi hại. Khi Thất Sắc Hạnh Linh hoa chưa nở hẳn thì ngay cả nguyên thần của Đại La kim tiên cũng dễ dàng thôn phệ, một uy lực như vậy, chỉ có thể dùng hai từ khủng khiếp để hình dung. - Đúng rồi, Tiêu Diêu tiền bối, ngươi còn chưa nói đóa Thất Sắc Hạnh Linh hoa này rút cục trân quý ở chỗ nào? Lý Dương lại hỏi tiếp. Tiêu Diêu tán nhân nhìn Thất Sắc Hạnh Linh hoa rồi cảm thán nói: - Thất Sắc Hạnh Linh hoa này sinh trưởng cực kì gian nan, thiên thời địa lợi thiếu một chút cũng không được. Từ khi ta đến đây, trước nay chưa dám đụng vào bất cứ cái gì quanh nó. Thất Sắc Hạnh Linh hoa hấp thu thiên địa linh khí vạn năm, ngươi nghĩ xem nó trân quý ở chỗ nào? Tiêu Diêu tán nhân hỏi ngược lại Lý Dương. - Bảy cánh hoa đó? Lý Dương nghĩ gì nói nấy, theo hắn thì Thất Sắc Hạnh Linh hoa này mỗi cánh hoa màu sắc đều không giống nhau, hơn nữa linh khí bức nhân, cực kỳ chói mắt. Tiêu Diêu tán nhân nói phán đoán của Lý Dương là đúng hay sai mà lại nói: - Bảy cánh hoa này là một chỉnh thể, phương pháp đơn giản nhất chính là ăn vào, ăn một hơi hết sạch bảy cánh, sau khi ăn rồi thì cho dù là người bình thường cũng có thể biến ngay thành cao thủ Độ Kiếp kì, còn các tu chân giả bình thường ăn xong có thể bạch nhật phi thăng luôn, đương nhiên thiên kiếp cũng đồng thời ập xuống. Ăn Thất Sắc Hạnh Linh hoa này vào cũng không có tác dụng phụ nào khác. Tiêu Diêu tán nhân cười nói. Lý Dương trong lòng run lên. - Bạch nhật phi thăng, Thất Sắc Hạnh Linh hoa có thể làm cho một tu chân giả bình thường trong nháy mắt phi thăng, cái này… Lý Dương vô cùng muốn có bảy cánh hoa này, nếu hắn ăn vào công lực sẽ trực tiếp đạt tới Phi Thăng kì. Vậy không phải hẳn có thể trực tiếp độ kiếp rồi sau đó tới Ma giới luôn sao? Lý Dương nhứu mày nói: - Không thể chứ? Tiền bối, cho dù là Thất Sắc hoa có bao nhiêu năng lượng, kinh mạch một người cũng không thể nhận một lúc nguồn năng lượng cường đại như vây được! Lý Dương có chút không tin. Kinh mạch của con người nếu nhận quá nhiều năng lượng một lúc thì chỉ có một kết quả duy nhất là nổ tung mà thôi. Tiêu Diêu tán nhân cười nói: - Lý Dương ngươi làm sao biết được diệu dụng của thiên địa kì trân, ngươi nghe nói qua về Cửu Chuyển kim đan chưa? Lý Dương lắc đầu. Tiêu Diêu tán nhân nói: - Cửu chuyển kim đan có thể dễ dàng làm cho người ta lập tức phi thăng, lại có thể làm người đã chết sống lại, đương nhiên với điều kiện là linh hồn người đó không tiêu tan. Cho tới nay cả Côn Lôn tiên cảnh cũng chẳng ai hiểu được một viên kim đan tại sao có thể cải tử hồi sinh, cái này không thể dùng lẽ thường mà giải thích đâu. Trong lòng Lý Dương lập tức chấn động. - Chết đi sống lại? Nếu năm đó ta có được Cửu Chuyển kim đan thì không phải Tuyết sẽ được sống lại hay sao? Lý Dương trong lòng run rẩy. Tiêu Diêu tán nhân nói tiếp: - Vì sao có thể cải tử hồi sinh, tại sao một người có thể bạch nhật phi thăng, thiên đạo huyền ảo, chúng ta là tu chân giả không cách nào hiểu được. Lý Dương, không thể dùng lẽ thường mà xuy xét việc này được đâu! - Cũng theo lí lẽ đó, Thất Sắc hoa có thể làm cho tu chân giả bạch nhật phi thăng, ngươi không thể dùng lẽ thường mà giải thích, thiên địa sinh ra linh vật tất phải có chỗ huyền ảo. Tiêu Diêu tán nhân cười nói. - Bất quá, ăn Thất Sắc hoa là cách đơn giản nhất, biện pháp tốt nhất chính là luyện thành đan dược, Thất Sắc Hạnh Linh hoa có thể luyện ra được bẩy viên linh đan, mỗi viên linh đan này đều có thể làm cho một tu chân giả bình thường bạch nhất phi thăng luôn. Lý Dương sửng sốt. Hắn đã hiểu rồi, biện pháp ăn trực tiếp thất sắc hoa thì lãng phí rất nhiều, nếu luyện chế thành đan dược thì có thể dễ dàng phát huy hoàn toàn công dụng của nó, mỗi viên linh đan công dụng cũng ngang với ăn cả bảy cánh hoa một lúc. - Nhưng luyện chế Thất Sắc Hạnh Linh hoa không phải dễ dàng, tu chân giả bình thường căn bản không có thực lực để luyện chế. Tiêu Diêu tán nhân cảm thán nói. Đột nhiên Tiêu Diêu tán nhân nói: - Nhưng trong Côn Luân tiên cảnh này có một người có khả năng làm được! Tiêu Diêu tán nhân cười dài. - Ai? Lý Dương lập tức hỏi - Gã tiểu tử béo Thiết Oa! Tiêu Diêu tán nhân vừa cười vừa nói. Lý Dương sửng sốt, gã tiểu tử béo Thiết Oa là ai? - Gã tiểu tử béo Thiết Oa chính là cái gã tán yêu khó dây vào nhất đó, hiện nay hắn đã vượt qua bảy lần thiên kiếp. Lý Dương lập tức thốt lên: - Hóa ra là lão Thiết Oa chân nhân a! Thiết Oa tán nhân lần trước bắt bọn Lý Dương phải ăn mỹ thực, làm cho bọn Lily bị dọa kinh hoảng một lần. Cuối cùng Lý Dương tự mình ăn hết chỗ thức ăn đó thì mới chấm dứt. - Thiết Oa chân nhân? Tiêu Diêu tán nhân sửng sốt, rồi lão lập tức nở nụ cười: - Cái tên tiểu tử kia thích được mọi người gọi là chân nhân. Đúng, chính là hắn. Ngươi đừng tưởng hắn là kẻ chỉ thích ăn ngon. Ngươi phải biết, cái Hỗn Nguyên Nhất Khí Diệu Dung oa của hắn tuyệt đối là bí bảo để luyện đan, dùng để luyện đan thì hiệu quả tuyệt đối là vô cùng tốt! Cả Côn Luân tiên cảnh chỉ có mỗi Hỗn Nguyên Nhất Khí Diệu Dung có thể luyện chế được Thất Sắc Hạnh Linh hoa mà thôi. Lý Dương nghe xong mặt liền nở nụ cười, không ngờ, thật sự không ngờ được tên Thiết Oa kia lại có thể luyện chế đan dược, một tên thô lỗ như vậy không ngờ lại có khả năng luyện chế linh đan bí bảo. - Linh đan ngoại trừ bạch nhật phi thăng ra còn có một công hiệu nữa, cũng vì cái này mà ta chờ đợi cả vạn năm nay. Tiêu Diêu tán nhân nói. Lý Dương sửng sốt. - Ta hôm nay sắp độ kiếp lần thứ chín, nếu linh đan chỉ có thể giúp người ta phi thăng lập tức, vậy linh đan này đối với ta cũng chẳng có tác dụng gì, ta ở lại đây mấy ngàn năm làm gì chứ? Tiêu Diêu tán nhân nhẹ nhàng nói. Lý Dương gật đầu xác nhận. Linh đan có thể gia tăng công lực, nhưng Tiêu Diêu tán nhân công lực đã gần đến Đại La kim tiên rồi, nếu linh đan chỉ có mỗi tác dụng gia tăng công lực thì Tiêu Diêu tán nhân cũng chẳng cần ở lại đây làm gì. Đối với một Đại La kim tiên gần phi thăng mà nói thì nguồn năng lượng đủ để phi thăng căn bản chẳng là cái gì nữa. - Ồ? Vậy linh đan có tác dụng gì nữa đây? Lý Dương dò hỏi. Tiêu Diêu tán nhân kiêu ngạo nói: - Cho dù là tiên nhân, tuy bọn họ đã phi thăng thành tiên nhưng linh đan đối với họ vẫn rất trọng yếu, bởi vì linh đan có thể làm cho người trọng thương gần chết trong nháy mắt khôi phục lại, vô luận là thương nặng đến đâu, chỉ cần không chết thì đều có thể trong nháy mắt khôi phục. - Thì ra là vậy! Lý Dương đã hiểu được tại sao Tiêu Diêu tán nhân lại ở đây mấy ngàn năm nay. Có được Thất Sắc Hạnh Linh hoa này thì coi như có thêm một mạng nữa, vô luận thương nặng đến đâu, chỉ cần chưa chết thì có thể hoàn toàn khôi phục lại, linh đan như vậy thì ai mà chẳng muốn có. Một ngày trôi qua. Lý Dương tu luyện Hồng Trần Luyện Tâm khúc dưới sự chỉ dạy của Tiêu Diêu tán nhọa. Thất Sắc Hạnh Linh hoa có thể nói là đã chuyển hóa xong rồi, nhưng còn ba tháng nữa mới xong chu kì vạn năm, đối với Tiêu Diêu tán nhân đã đợi mấy ngàn năm mà nói thì ba tháng thời gian chẳng cần phải nghĩ đến làm gì. Thổi Hồng Trần luyện tâm khúc này không phải chỉ cần tâm hồn bi thương, đồng thời còn cần phải có tài nghệ thổi địch cao siêu. Kỹ thuật thổi địch của Lý Dương ở thế tục có thể coi là không tồi, nhưng trước mặt Tiêu Diêu tán nhân thì lại quá kém cỏi. Cho nên Tiêu Diêu tán nhân đưa cho Lý Dương một vài nhạc phổ cổ xưa để thổi. Cả sơn cốc liên tục vang lên những tiếng du dương. Đủ các loại tiếng địch, các loại nhạc phổ có độ khó dễ khác nhau, Tiêu Diêu tán nhân cũng có chút đau đầu rồi. - Lúc đó đứng trên đỉnh núi nghe tên tiểu tử này thổi địch, sao ta không cảm thấy kỹ năng cơ bản của hắn quá kém nhỉ? Tiêu Diêu tán nhân có chút buồn bực vì chẳng có biện pháp nào, cho dù muốn truyền thụ Hồng Trần Luyện Tâm khúc cho Lý Dương thì lão cũng chỉ có thể chỉ đạo mà thôi. Bất quá thiên phú Lý Dương cũng rất tốt, học tập rất nhanh, chỉ gần một tháng đã có thể quen thuộc và nắm chắc được một vài kĩ xảo. Sau một tháng nữa, kỹ thuật thổi địch của Lý Dương bây giờ cho dù tại Côn Luân tiên cảnh cũng không thể coi là thấp nữa. Hôm đó chỉ còn cách ngày Thất Sắc Hạnh Linh hoa hoàn toàn nở ra có nửa tháng. - Lý Dương, cây địch của ngươi quả thật quá yếu nhược, sao ngươi lại dùng lục trúc tầm thường để chế tạo địch vậy? Tiêu Diêu tán nhân khiển trách. Vừa rồi bởi vì Lý Dương thổi một đoạn nhạc cực khó, khi chuẩn bị đạt tới chỗ cao trào thì trúc địch lập tức nổ tung. Lý Dương nghe Tiêu Diêu tán nhân khiển trách, nhìn xuống cây địch bị vỡ thành từng mảnh, hắn chỉ biết cười khổ mà chẳng kiếm đâu được cây địch tốt hơn nữa, hắn phải làm sao bây giờ? Tiêu Diêu tán nhân mặc dù hắn có hắc ngọc địch nhưng cho tới bây giờ lão vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện đưa cho Lý Dương cây sáo này, đơn giản là vì đây chính là tín vật đính ước của Tiêu Diêu tán nhân với nữ tử Hồ tộc - Ti Cơ. - A, sao ta lại quên nhỉ! Tiêu Diêu tán nhân đột nhiên nhớ tới điều gì, lão liền xoay người đi vào Tiêu Diêu tiên phủ. - Lý Dương, theo ta! Thanh âm của Tiêu Diêu tán nhân vọng lại, Lý Dương lập tức đi theo Tiêu Diêu tán nhân tiến vào trong động phủ Trong căn phòng ngủ quen thuộc. Tiêu Diêu tán nhân tùy ý phát ra vài đạo tiên nguyên lực, lập tức những tiếng nham thạch di động vang lên "lét két…". Trên mặt đất, một khối nham thạch từ từ tách ra, lộ ra một con đường đá, cuối con đường có một cái rương bằng sắt thật lớn. - Đây là chỗ mấy ngàn năm qua lưu trữ các pháp khí đã dùng qua của các tán tiên mà ta thu thập được, mấy thứ này đối với ta chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với ngươi có lẽ có chút hữu ích đấy! Tiêu Diêu tán nhân mở rương ra. Lý Dương hai mắt sáng ngời Chỉ thấy trong rương có phi kiếm, chiến giáp, búa lớn và vài thứ khác. Tiêu Diêu tán nhân mở hẳn ra, rồi lấy ra một cây sáo ngọc màu xanh biếc đưa cho Lý Dương, nói: - Cái này là Bích Thủy địch, nó là của một tán tiên độ thiên kiếp thất bại lưu lại, ngươi sử dụng cái này là được rồi! Mấy thứ còn lại ngươi tự mình xem đi! Giọng nói Hạng Vũ vang lên: - Lý Dương, mấy thứ đồ vật này đối với ngươi cũng chẳng tính là báu vật, chẳng có chút tiên khí nào cả, toàn bộ đều là pháp khí. Cho dù là chiến giáp ngươi cũng chẳng cần làm gì, đối với tu ma giả mà nói, trên người mặc chiến giáp tuyệt đối không có lợi cho việc tu luyện thân thể. Lý Dương gật gật đầu. - Với ta thì đúng là vô dụng, nhưng đưa cho bọn Jake hay mấy đồ đệ ở ngoài thế tục sử dụng thì đúng là rất tốt. Trong lòng Lý Dương thầm nghĩ. Đây đều là báu vật của Tán tiên sử dụng, mặc dù không có tiên khí nhưng pháp khí cũng có thể coi là khá cao cấp rồi, mấy thứ này nếu để cho đồ đệ của Lý Dương sử dụng, đến lúc đó họ tuyệt đối có thể tung hoành nơi tục thế. Nhóm dịch của chúng tôi nguyện chia sẻ bản dịch cho tất cả các trang web nhưng ngoại trừ "4vn.eu". Tập 5: Côn Luân tiên cảnh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]