Kỷ Đào không để ý đến điều này. Lúc này cô đứng ở cửa, nhìn thấy một thiếu niên đứng ở đằng xa, quần áo của hắn ta có chút cũ và đang nhìn về phía cửa của Liễu gia với vẻ mặt âm u. Cô cảm thấy người này có chút quen mắt, hình như cô đã nhìn thấy ở đâu đó rồi nhưng lại không nhớ ra được. Theo chân Liễu thị rời khỏi Liễu gia, đi được một đoạn đường thì cô đột nhiên kêu lên: “Nhớ ra rồi.” Liễu thị quay đầu lại và âm thầm trừng mắt nhìn cô một cái. Kỷ Đào không hiểu tại sao cô lại bị trừng, lúc này cô mới chú ý tới ở phía trước còn có một người khác, đó là Tiền Tiến. Kỷ Đào cụp mắt xuống, vừa rồi Tiền Tiến đang cười nói với Liễu thị, lúc này hắn ta lại im lặng và cúi đầu nén cười. “Con nhớ ra cái gì vậy?” Liễu thị hỏi một câu. Kỷ Đào mở miệng nói: “Con nhớ rồi, hôm nay dược liệu của con cần phải thu hồi về, nếu để phơi nắng nữa thì sẽ mất tác dụng.” “Đào nhi muội muội thật là lợi hại.” Tiền Tiến khen ngợi với giọng điệu rất chân thành. “A Tiến, a di cám ơn con, con mau trở về đi, có lẽ cô cô của con còn có chuyện cần tìm con đấy.” Nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Kỷ Đào, Liễu thị nói với Tiền Tiến. Tiền Tiến muốn nói chuyện, nhưng sau khi nhìn Kỷ Đào thì nói: “A di, vậy con trở về đây.” Nói xong, hắn ta nhanh chóng chạy đi. Liễu thị nhìn hắn ta đã chạy xa với vẻ hài lòng, vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy Kỷ Đào đang cúi đầu trầm ngâm. Bà ấy lập tức cảm thấy thất vọng và hỏi: “Nói đi, vừa rồi con nhớ ra cái gì vậy?” Kỷ Đào muốn nói nhưng lại thôi, cô có thể nói rằng cô nhớ ra người có vẻ mặt u ám đứng ở trước cửa Liễu gia chính là nam tử đã trực tiếp nhảy xuống nước để cứu Liễu Hương Hương sau khi Liễu Hương Hương bị rơi xuống nước sao? “Nương, chúng ta mau về đi, phụ thân ở nhà một mình đợi nên chắc đang sốt ruột.” Kỷ Đào thúc giục nói. Thấy cô không nói, Liễu thị suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Con cảm thấy A Tiến thế nào?” “Tràn đầy sức sống.” Kỷ Đào nói thẳng. Ở trước mặt Liễu thị, cô thường không giấu giếm cái gì cả.
Nụ cười trên mặt Liễu thị càng tươi hơn. Giao thừa càng ngày càng đến gần, Liễu thị trở về nhà liền vội vàng chuẩn bị đồ lễ tết. May mà có Dương ma ma giúp đỡ cho nên căn bản là không cần Kỷ Đào làm gì cả. Kỷ Đào đang đọc sách ở trong phòng, đúng lúc này, Tiền Hà Hoa và Tiền Liên Hoa thực sự đến tìm Kỷ Đào chơi. Khi Kỷ Đào nhìn thấy hai người họ thì có chút kinh ngạc, nhưng cô lập tức thu lại vẻ kinh ngạc đó: “Hai người đến chơi sao?” “Đúng vậy, ta đã nói là muốn đến tìm muội mà.” Vẻ mặt Hà Hoa tràn đầy tươi cười, nàng ta tiến lên muốn nắm lấy tay của Kỷ Đào. Kỷ Đào nâng tay rót trà, dường như vô tình tránh đi. “Cả ngày hôm nay muội cảm thấy khá buồn chán, hai người đến đây thật là đúng lúc.” Kỷ Đào rót cho mỗi người một chén trà, và mỉm cười. “Đào nhi muội muội, cái váy của muội thật là xinh đẹp.” Liên Hoa khen ngợi. Kỷ Đào không nhịn được mà cười ra tiếng, ánh mắt của cô nhìn lướt qua hai người họ. Quần áo mà bọn họ mặc là quần áo vô cùng bình thường của một cô nương nhà nông, và khác biệt duy nhất là cây trâm gỗ được cài ở trên đầu. “Cây trâm của hai người rất đẹp mắt.” Kỷ Đào khen ngợi. Hà Hòa vươn tay sờ một chút, cười nói: “Nhìn đẹp đúng không?” Kỷ Đào khen hai câu, Hà Hoa lập tức định tháo xuống và đưa cho cô. Kỷ Đào nhanh chóng từ chối: “Đừng tháo ra, đồ vật dù tốt nhưng cũng không nhất định phải sở hữu nó, nhìn một chút là được rồi.” Khi Liễu thị bước vào và nhìn thấy khung cảnh hòa thuận này thì bà ấy có vẻ rất hài lòng. Kỷ Đào bất đắc dĩ. Rốt cuộc thì cô vẫn muốn Liễu thị cảm thấy yên tâm bằng những việc như chơi đùa cùng với những cô nương trạc tuổi này bởi vì Liễu thị đã rất nhiều lần nói rằng bà ấy cảm thấy cô quá đơn độc. Buổi chiều, có tiếng gõ cửa vang lên, Dương ma ma ra mở cửa và chào đón Tiền Tiến vào. Hắn ta đến để đưa Hà Hoa và Liên Hoa về nhà và nhân tiện còn gặp Kỷ Duy. Sau khi gặp Kỷ Duy, hắn ta liền nói tạm biệt rồi dẫn Hà Hoa và Liên Hoa rời đi.
Kỷ Đào đứng ở cửa để tiễn bọn họ, cô có chút thắc mắc tại sao Liễu thị lại cố ý dặn dò cô ra ngoài để tiễn họ. Nhưng hai người Hà Hoa đã đến tìm cô nên điều đó cũng hợp lý. Nhìn thấy mấy người đã đi xa, Kỷ Đào định đóng cửa và đi vào nhà, bên ngoài thật sự hơi lạnh. Ở trong sân đối diện, Lâm Thiên Dược từ trong nhà đi ra. Hắn ta nhìn Kỷ Đào, rồi nhìn mấy người vừa rời đi và cười nói: “Có khách đến nhà sao?” Kỷ Đào gật đầu. “Bọn họ nhìn thật là xa lạ, hình như ta chưa từng nhìn thấy thì phải?” Nhìn bóng lưng rời đi của mấy người đó, Lâm Thiên Dược hỏi. Đừng nói là huynh, ngay cả ta cũng chưa từng nhìn thấy. Kỷ Đào muốn nói như vậy, nhưng lại cảm thấy hai người không quen thuộc nên chỉ nói: “Họ là họ hàng của ngoại tổ phụ của ta.” Ý là huynh không biết cũng là một điều bình thường. Lâm Thiên Dược gật đầu rồi xoay người và đi vào nhà. Kỷ Đào có chút khó hiểu, tại sao người này lại có vẻ tức giận như vậy? Nhưng mà Lâm Thiên Dược vẫn luôn lạnh nhạt với mọi người, có lẽ tính cách của hắn chính là như thế. Khi Kỷ Đào đi vào nhà, cô nhìn thấy Kỷ Duy đang ngồi trong sảnh chính cùng với Liễu thị, và Dương ma ma đang đứng cúi đầu ở một bên. “Phụ thân, nương, bọn họ đã đi rồi.” Kỷ Đào bước vào và ngồi xuống, cô cười nói. Liễu thị nở nụ cười, đi tới bên cạnh Kỷ Đào và ngồi xuống, sau đó bà ấy tiến lại gần cô, cười nói: “Nghe nói con thích cây trâm cài tóc của Hà Hoa và Liên Hoa?” Kỷ Đào cầm lấy chén trà, nghe vậy thì thuận miệng nói: “Nó có chút khác biệt ạ.” “Con có muốn bọn họ đưa mấy cái đến đây cho con không?” Liễu thị lại tiến lại gần hơn và cười hỏi. Nghe vậy, Kỷ Đào đột nhiên cảm thấy kỳ quái. Tại sao Liễu thị lại nói như lấy đồ của chính nhà mình vậy? Cô ngẩng đầu nhìn nụ cười trên mặt Liễu thị, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ khiến cho cô suýt chút nữa làm rơi chén trà ở trong tay. “Nương, lẽ nào người … lẽ nào người coi trọng Tiền Tiến ư?” Sắc mặt của Liễu thị hơi thay đổi, bà ấy đưa tay chọc vào trán Kỷ Đào một cái và mắng: “Nói linh tinh, cái con bé này, làm sao có thể là ta coi trọng hắn ta chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]