Nhìn thấy Lâm Thiên Dược uống thuốc xong, Liễu thị thúc giục: "Con về nhà đi. Phó đại phu đã nói hắn lập tức sẽ tỉnh lại."
Kỷ Đào cầm bát đứng lên, vừa mới đi ra sân thì liền nhìn thấy nương của Lâm Thiên Dược đang chuẩn bị mở cửa sân và bước vào.
Bộ dạng của Điền thị khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt buồn khổ, nước da vàng vọt, thoạt nhìn chính là không đầy đủ dinh dưỡng và có dáng người hơi gù.
Khi mở cửa ra, bà ấy lập tức thấy Kỷ Đào đang cầm một cái bát và chuẩn bị đi ra ngoài. Ở trên bát vẫn còn có thể nhìn thấy chất lỏng màu nâu, sắc mặt của bà ấy liền thay đổi và tiến lên vài bước: “Đào nhi cô nương, tại sao cô nương lại ở đây?"
Kỷ Đào thấy khuôn mặt của bà ấy tràn đầy vẻ lo lắng thì cũng không nói vòng vo: "Vừa rồi ta và nương của ta tình cờ nhìn thấy Lâm đại ca ngất xỉu ở trong sân..."
Điền thị không dừng lại và muốn chạy vào trong phòng, Kỷ Đào vội vàng nói: "Ta đã mời Phó đại phu đến xem và cũng được ông ấy đưa cho dược liệu. Ta vừa mới sắc thuốc và cho Lâm đại ca uống rồi."
Điền thị nghe vậy thì hơi thả lỏng một chút. Lúc này, Liễu thị nghe thấy âm thanh nên bước ra khỏi phòng, sau khi nhìn thấy bà ấy thì liền thở dài nói: “Ngươi đừng lo lắng. Phó đại phu nói rằng cơ thể của Thiên Dược quá yếu, chăm sóc cẩn thận là được rồi. Chỉ là ... nhà của ngươi không thể không có ai trông, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-hoa-kho-ga/224141/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.