Kỷ Đào cúi đầu tỏ ra ngại ngùng, cho dù có hào phóng như thế nào đi chăng nữa thì các cô nương đều sẽ trốn tránh khi nói đến chuyện kết hôn. Cô cũng không cho rằng Kỷ Duy sẽ nhất quyết để Dương Đại Thành ở rể. "Đào nhi, con ..." Liễu thị muốn nói lại thôi. Kỷ Đào hơi kinh ngạc. Từ trước đến nay, Liễu thị luôn dứt khoát, hiếm khi ấp a ấp úng như thế này. Quả nhiên, chỉ vài giây sau, Liễu thị không thể chịu được mà mở miệng một lần nữa: "Con cảm thấy việc ở rể như thế nào?" Kỷ Đào không trả lời, thật ra cô đang suy nghĩ cái nào tốt hơn cho mình. Chỉ nói riêng về chuyện bà bà*, khi nghĩ đến trò cười xảy ra ít nhất một lần mỗi tháng của Triệu gia, cô quyết đoán gật đầu và nói: "Con không có ý kiến gì đối với việc ở rể." *mẹ chồng Vẻ mặt của Liễu thị hơi thả lỏng: "Phụ thân của con cũng là lo lắng con sẽ bị nhà chồng bắt nạt. Con nhìn xem khi con ở nhà, ông ấy còn không nỡ để cho con rửa bát. Nếu như con gả cho người khác thì không chỉ làm việc mà việc nấu cơm con cũng phải làm…” “Con hiểu ạ.” Kỷ Đào nói một cách nghiêm túc. Tuy rằng cô mới mười tuổi, cơ thể chưa nảy nở, dáng người cũng không cao, nhưng Liễu thị biết tính cách của khuê nữ nhà mình. Tuổi còn nhỏ nhưng đã có chủ kiến của bản thân, đã quyết định chuyện gì thì có chết cũng không chịu thay đổi, quá cố chấp và kiên cường. Tính tình như vậy thật sự rất dễ bị chịu thiệt thòi. Liễu thị vui vẻ, sờ sờ đầu của cô và cười nói: "Nữ nhi lập gia đình cực kỳ gian nan. Nếu như có thể tìm được một người tử tế thì năm tháng sau này mới có hy vọng. Nếu kén rể cho con thì ta sợ rằng sẽ khó tìm, bởi vì nam nhi có ý chí một chút thì sẽ không đồng ý ở rể... " “Con hiểu rõ ạ.” Kỷ Đào cọ vào tay của Liễu thị, cười nói. Không có ai là không biết đến việc Kỷ Duy và Liễu thị cực kỳ yêu thương Kỷ Đào. Trên thực tế, mặc dù phong tục thời nay không xem nữ nhân là trâu là ngựa, nhưng nữ tử sống ở trên đời này luôn phải chịu thiệt thòi.
"Nương ..." Kỷ Đào suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Con nghĩ phụ thân đừng nên nói vấn đề ở rể với Đại Thành ca ca. Bộ dạng vừa rồi của Phùng cô nương không giống như là muốn về nhà. Cho dù ở trong mắt hai người con có tốt thì cũng vẫn không thể sánh bằng tiểu thư của gia đình giàu có được." Liễu thị thở dài: "Phụ thân của con đã nói rằng ông ấy sẽ tìm cho con một ma ma. Dù sao thì học lễ nghi cũng không phải là một chuyện xấu, và sau này nó sẽ có lợi cho con." Kỷ Đào không nói gì nữa, học lễ nghi đương nhiên tốt hơn rất nhiều so với không biết cái gì. Ngày tháng chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc mà mùa thu đã đến, gió mát thổi nhè nhẹ khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. Kỷ Đào ngồi ở trên xe bò, nắm tay Liễu thị cùng đi ra khỏi thôn Đào Nguyên và đi đến thôn Hạ Ngư. Thôn Hạ Ngư có một con sông lớn, nổi tiếng bên trong quanh năm đều có cá. Nhiều thiếu niên ở trong thôn sống dựa vào nghề đánh bắt cá trên sông để kiếm sống và ngoại tổ phụ* Liễu Mãn của Kỷ Đào sống ở chỗ này. *Ông ngoại Liễu thị quen đường dẫn theo Kỷ Đào đi vào thôn. Khi đi đến trước cửa của một ngôi nhà lát gạch màu xanh, Liễu thị tiến lên đẩy cửa ra và tiếng ồn ào náo nhiệt từ bên trong truyền đến tai của hai người. Đập vào mắt chính là một cái bàn lớn có đầy người đang ngồi ở trong sân. Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của Kỷ Đào ngồi ở vị trí đầu tiên, tóc và râu đều đã hoa râm, gần như là bạc trắng. Khi nhìn thấy hai người họ, mọi người ngồi ở bàn đều rất vui mừng. Liễu thị có hai ca ca là Liễu Khánh và Liễu Kỳ Nhiên, trong nhà chỉ có một nữ nhi cho nên từ khi còn nhỏ, Liễu thị đã được cả gia đình yêu thương và lúc Kỷ Duy cầu thân* thì phải mất một thời gian dài mới đồng ý cho ông ấy cưới Liễu thị. *cầu hôn “Đào nhi, muội đã đến rồi à?” Một cô nương mặt tròn đứng lên và đi về phía Kỷ Đào với nụ cười ở trên mặt.
Kỷ Đào nhận ra đây là biểu tỷ Liễu Hương Hương của cô, là tiểu nữ nhi của đại cữu cữu* Liễu Khánh, cũng là cô nương duy nhất của Liễu gia và có mối quan hệ khá tốt với Kỷ Đào. *cậu “Hương Hương.” Kỷ Đào có chút vui vẻ. Ở thôn Đào Nguyên cô không có bạn thân, cho nên người bạn duy nhất của cô từ nhỏ đến lớn có lẽ chính là Liễu Hương Hương. “Mau đến đây ngồi đi.” Liễu Hà thị, cũng chính là ngoại tổ mẫu của Kỷ Đào, mỉm cười chào đón. Bà ấy khá hài lòng khi nhìn thấy bộ quần áo làm từ vải mịn ở trên người của Liễu thị, và đặc biệt là khi nhìn thấy tơ lụa nhẵn mịn ở trên người Kỷ Đào thì càng cảm thấy vui mừng hơn. Kỷ Đào ngoan ngoãn tiến lên và thi lễ với Liễu Mãn: "Chúc cho ngoại tổ phụ luôn khỏe mạnh và càng sống càng trẻ hơn." Liễu Mãn nghe xong thì rất vui vẻ và không ngừng khen ngợi. “Phụ thân rất thích muội muội và Đào nhi. Khi nhìn thấy các ngươi thì ăn cơm cảm thấy ngon miệng hơn.” Một giọng nói chua chát ở bên cạnh truyền đến. Người nói chuyện là nhị cữu mẫu Tiểu Hà thị của Kỷ Đào. Nghe nói bà ta là họ hàng gần hơn một chút so với đại cữu mẫu Tiền thị, bởi vì Hà thị chính là thân điệt nữ* của lão Hà thị, và cũng là biểu tỷ của nhà cữu cữu của Liễu thị. *cháu gái ruột “Không biết cách nói chuyện thì đừng có nói.” Giọng nói uy nghiêm của Liễu Mãn vang lên. Trên bàn im lặng một lúc, và cùng lúc đó sắc mặt của Tiểu Hà thị hơi trắng. Kỷ Đào ngồi ở bên cạnh bàn, cô cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy tất cả những điều này. Bình thường Liễu Mãn là một người nghiêm túc, nhưng ông ấy cũng sẽ không tự mình mở miệng trách mắng ai cả. Kỷ Đào thầm nghĩ ở trong lòng, có vẻ như ở giữa còn có những chuyện khác. Ngồi ở bên trái cô là Liễu Hương Hương, bên phải là biểu ca Liễu Khiêm của nhà nhị cữu cữu, năm nay mười ba tuổi. Tiểu Hà thị kết hôn đã nhiều năm nhưng chỉ sinh được một hài tử, và bà ta có thể coi là đã lớn tuổi rồi. Ngày thường, Liễu Khiêm cực kỳ được cưng chiều, trong trí nhớ của Kỷ Đào, vị biểu ca này là một đứa bướng bỉnh và thường xuyên bắt nạt cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]