Sẩm tối, đèn led nhấp nháy hai bên đường tạo thành những dải lụa ánh sáng đầy hoa mỹ cho thành phố ngợp vàng son, đồng thời thông báo sự khởi đầu của cuộc cuộc sống về đêm.
Xích Tiêu.
Gian phòng này là phòng tốt nhất trong cả hội sở, là nơi mà Trương Khả Minh đặc biệt để lại cho Bùi Hàm Duệ sử dụng.
Khi Trương nhị bàn chuyện làm ăn xong xuôi, tới nơi thì đã thấy người đàn ông với dáng vẻ ưu nhã kia đang lẳng lặng ngồi ngay ngắn. Anh ngửa đầu tựa lên sô pha, nhắm mắt thưởng thức khúc diễn tấu đàn dương cầm, bàn tay cầm ly rượu đặt trên đùi, đầu ngón tay vô thức vuốt ve cái ly, thủy tinh trong suốt mơ hồ phản chiếu góc cạnh khuôn mặt không chút biểu cảm của anh.
“Úi chà, hôm nay lại rảnh rỗi chạy tới chỗ tôi uống rượu cơ đấy?” Trương nhị vui tươi hớn hở chạy tới ngồi phía đối diện, không chút khách khí rót cho mình một ly. Rượu vang Pháp lâu năm với hương vị ngọt lành tinh thuần mới là sở thích của Bùi Hàm Duệ, anh cực ít khi uống rượu đế, hầm rượu trong nhà cũng chủ yếu là các loại rượu nho.
“Thích thì tới thôi, sao, không chào đón à?” Bùi Hàm Duệ mở mắt, nâng chén rượu nhìn gã.
“Sao lại nói thế” Trương nhị cười ha ha “Bình thường có mời anh cũng chẳng thèm tới, gần đây có nhiều chuyện phiền lòng phải không, cố gắng thả lỏng cũng tốt………Chỉ uống rượu nghe nhạc cũng không đã, hay để tôi gọi cho anh vài cô em tâm tình nhé? Được không?”
Nói tới đây, Trương nhị liếc mắt, để lộ ra nụ cười xấu xa. Nhưng Bùi Hàm Duệ lại không thèm, thản nhiên lắc đầu: “Không cần. Ngồi một mình cho thanh tịnh cũng tốt.”
“A, tôi không nghe nhầm đấy chứ?” Trương nhị khoa trương há to miệng, đặt ly rượu lên bàn, nghiêng người về phía trước nhìn chằm chằm mặt Bùi Hàm Duệ, như thể nhìn lâu thì trên đó sẽ mọc ra bông hoa không bằng. Mặt gã đầy vẻ khiếp sợ: “Chẳng lẽ, mấy scandal gần đây………anh thật lòng với thằng nhóc kia?”
Đối phương còn chưa kịp trả lời, gã đã tự động lắc đầu, như thế bị chính mình chọc cười: “Anh đang đùa với tôi đúng không?”
Bùi Hàm Duệ vẫn nhắm chặt hai mắt, không khẳng định cũng chẳng phủ định, chỉ im lặng nhấp một ngụm rượu. Chất lỏng lạnh lẽo, vào miệng vừa ngọt vừa cay, đến cuối cùng chỉ còn lại cảm giác chua xót trên đầu lưỡi.
Trương nhị không chút thú vị bĩu môi, gã uống rượu đến phát chán mà đối phương lại chẳng thèm nhiều lời lấy một câu. Gã nhìn loanh quanh bỗng chú ý tới cái gạt tàn trống rỗng trên bàn, rồi gã kêu lên như thể phát hiện ra lục địa mới: “Ôi trời ơi, anh ngồi một mình ở đây lâu như thế lại không hút thuốc, điều này không khoa học chút nào! Chẳng lẽ anh cai thuốc?”
Bùi Hàm Duệ rốt cuộc nhấc mí mắt nhìn gã, nhíu mày một lúc lâu mới phát ra âm thanh trầm thấp: “Sao có thể……”
Trương nhị híp mắt nhìn anh đầy đăm chiêu, lại không hiểu anh đang trả lời vấn đề nào.
Lúc ra khỏi Xích Tiêu thì trời đã tối mịt.
Vừa về đến nhà họ Bùi, Bùi Hàm Duệ còn chưa kịp cởi áo khoác, quản gia đã vội vã đi tới thấp giọng nói với anh: “Trợ lý tiêu đã đợi cậu rất lâu.”
Tiêu Bình Thế sao…….
Đối với việc ông tới chơi, Bùi Hàm Duệ không quá ngạc nhiên, anh khẽ gật đầu, phân phó quản gia tiếp đón tử tế rồi đi tắm rửa, thay một bộ quần áo ở nhà mới chậm rãi đi tới phòng tiếp khách.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi ngay ngắn trên sô pha phòng khách, tóc ông được cắt tỉa ngay ngắn, cổ tay áo cũng được xử lý cẩn thận, tỉ mỉ. Người kia nghe thấy âm thanh thì quay lại, thấy Bùi Hàm Duệ liền cười cười, khẽ gật đầu chào.
“Đã lâu không gặp, Bùi thiếu gia.”
“A, lâu rồi không gặp, trợ lý Tiêu.” Bùi Hàm Duệ từ từ ngồi xuống phía đối diện, vẻ ngoài thanh thản mà tùy ý, tiện tay rót hai ly rượu rồi đưa qua.
“Cảm ơn, trà là được.” Tiêu Bình Thế khách khi nhận chén rượu rồi đặt sang một bên.
Ngay cả trò chuyện bình thường cũng không, Bùi Hàm Duệ vuốt nhẹ miệng ly, nói thẳng vào vấn đề: “Là cha bảo chú về đây sao, điều tra thế nào rồi? Chuẩn bị đối phó chúng tôi như thế nào, hả?”
Nghe ra sự lạnh lùng trong giọng nói của anh, Tiêu Bình Thế nhíu mày nói: “Bùi thiếu gia, chủ tịch chưa bao giờ có ý muốn đối phó cậu, ông ấy chủ lo cậu bị tiểu nhân che mắt rồi bị liên lụy.”
Bàn tay cầm ly của Bùi Hàm Duệ hơi khựng lại, đặt ly lên bàn trà, anh không vui nói: “Chú nên để ý đến cách dùng ngôn từ của mình, trợ lý Tiêu. Mặt khác, người bị tiểu nhân che giấu hẳn là cha tôi mới đúng. Người nào thêm mắm thêm muối rồi đưa chuyện này tới chỗ ông ấy hẳn chẳng tốt đẹp gì đâu.”
“Bùi thiếu gia, lần này rổi đến chủ yếu là để khuyên cậu đừng chống đối chủ tịch, trên đời này làm gì có người cha nào không nghĩ cho con mình đâu? Huống chi, cậu đã từng này tuổi rồi, cũng nên đến lúc quay đầu lại. Thành gia lập nghiệp, sự nghiệp thì có rồi, cũng tới lúc nên lập gia đình đi thôi. Cô con gái nhà Macaulay tôi đã gặp rồi, tính tình dịu dàng, vui vẻ, hào phóng, xét từ mặt nào cũng thấy xứng đôi……..”
“Được rồi.” Bùi Hàm Duệ nhíu mi, có chút không kiên nhẫn cắt ngang “Nêu chú tới đây thay cha tôi làm thuyết khách thì thôi đi. Lúc tôi còn bé, cha tôi chưa từng quản tôi, giờ lớn rồi ông ấy cũng không cần xen vào. Cũng không còn sớm nữa, tôi còn có chuyện, nếu trợ lý Tiêu không có chuyện gì khác thì mời về đi thôi.”
Tiêu Bình Thế thở dài, chậm rãi mở miệng nói: “Vậy thì, chúng ta nói chuyện về người mẫu họ Tần vậy.”
Bùi Hàm Duệ vốn đã đứng dậy muốn đi, nghe thấy câu này thì dừng lại, con ngươi thâm trầm nhìn ông, chậm rãi ngồi xuống: “Chú muốn làm gì?”
Phản ứng như vậy khiến mối lo trong lòng Tiêu Bình Thế càng nặng, ông lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Không phải tôi muốn thế nào, mà là với tính tình của chủ tịch, nếu cậu vượt quá điểm mấu chốt của ông ấy, chủ tịch sẽ dốc toàn lực mà đóng băng cậu bé kia.”
“…………”
Bùi Hàm Duệ đang định nói tiếp thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, anh cau mày định tắt đi, nhưng đến khi nhìn tới tên người gọi, anh lại nghe máy: “….Alo?”
“Bùi Hàm Duệ.” Đầu kia điện thoại truyền tới âm thanh dễ nghe của Tần Diệc, cũng không biết hắn vừa làm gì mà hô hấp nhanh hơn bình thường, hình như đã làm việc gì đó khá tốn sức.
“Sao thế?” Bùi Hàm Duệ liếc mắt nhìn Tiêu Bình Thế, thấy đối phương có chút đăm chiêu nhìn mình thì hơi nghiêng mặt đi, theo bản năng che điện thoại.
“…..Tối nay anh có qua không?” Tâm tình Tần Diệc hôm nay có vẻ rất tốt, giọng điệu thoải mái.
Bùi Hàm Duệ tạm dừng một chút, chỉ đành nói: “Không được rồi, tối nay……anh có chút việc.”
Qua một lúc, Tần Diệc mới à một tiếng, nghe qua có vẻ khá thất vọng.
Bùi Hàm Duệ mím môi, trong lòng càng thêm căm tức với việc Tiêu Bình Thế tới không đúng lúc, định nói thêm vài câu thì Tần Diệc bỗng nói: “Hôm nay em đã dọn sạch đống đồ linh tinh trong nhà rồi.”
Đề tài thay đổi quá nhanh, Bùi Hàm Duệ ngây ra, chưa theo kịp tư duy của đối phương.
“Phòng khách cũng dọn qua. Từ huyền quan tới phòng ngủ đều quét qua một lượt, cam đoan không có hộp mì tôm hay tất…..”
“….Ừ?” Bùi Hàm Duệ vẫn không hiểu gì.
Nói liến thoắng một hồi, Tần Diệc dừng một chút mới nói tiếp: “Ừm…… Lần nào đi lại từ nhà anh sang đây cũng khá phiền. Kỳ thật, tuy nhà em nhỏ chút nhưng ở thêm một người vẫn chen được…. A, ý em là chờ thêm một thời gian nữa.”
“………” Biểu tình nghi hoặc của Bùi Hàm Duệ hơi cô đọng trên mặt trong chốc lát.
Âm thanh của Tần Diệc nghe qua giống như trần thuật lại một chuyện rất bình thường, thế nhưng tốc độ nói lại nhanh hơn mọi khi một chút, nếu không phải người thân quen với hắn thì sẽ chẳng nhận thấy có gì khác biệt.
Tuy hắn không nói ra rõ ràng nhưng lại ám chỉ rất rõ ràng, điều này khiến cho trái tim Bùi Hàm Duệ như bị hòa tan, giống như uống một ly rượu nho tinh thuần nhất. Sự ấm áp nói không nên lời bốc lên từ tận đáy lòng, còn cả hương vị say nồng thơm ngọt kia nữa, nó khiến người ta không nhịn được mà say sưa trong đó, làm cho trái tim người ta vừa chua xót vừa căng tràn.
Lời đáp ứng gần như đã tới bên miệng, nhưng cuối cùng Bùi Hàm Duệ lại nhớ ra ai đang ngồi đối diện mình, nhớ ra bây giờ hai người đang ở trong tình cảnh nào, nhớ ra còn có một lão già đang ngồi bên Pháp muốn ngăn cản bọn họ.
Anh trầm mặc một lúc lâu, ngón tay cầm di động không tự giác nắm thật chặt, cuối cùng cũng áp chế được những xao động trong lòng, khô khốc nói ra hai chữ: “Xin lỗi……”
Nói xong hai chữ này, Bùi Hàm Duệ không biết nên nói gì nữa, chỉ cau mày, bàn tay cầm di động cứng còng, mãi vẫn không nghe thấy đầu kia truyền tới âm thanh gì.
Thật lâu sau, lâu tới nỗi trái tim Bùi Hàm Duệ như ngừng đập mới nghe thấy Tần Diệc như không có việc gì nói: “Ừm. Nếu không có việc gì nữa thì em cúp máy đây.”
Lúc nói những lời này, âm thanh của hắn vững vàng bình tĩnh hơn trước rất nhiều. Nhưng không hiểu vì sao, Bùi Hàm Duệ lại lập tức nhận ra sự thất vọng của đối phương thông qua âm điệu trầm xuống.
Ngay sau đó, điện thoại truyền tới âm báo bận, tiếng bíp cứng nhắc đập liên tục lên màng tai theo quy luật, Bùi Hàm Duệ nhất thời thấy trong lòng nặng trĩu, anh cứ cảm thấy có gì đó rất quan trọng chạy trốn khỏi bàn tay mình.
Nhưng anh lại chẳng thể truy tìm….
Cất điện thoại, Tiêu Bình Thế vẫn ngồi đó nhìn anh, không nói một từ nào về cuộc điện thoại này.
Trong lòng Bùi Hàm Duệ đột nhiên bốc lên lửa giận, anh từ từ nheo hai mắt, ánh mắt sắc như đao, gằn từng chữ một: “Tôi nói rồi, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp.”
Tiêu Bình Thế nghĩ nghĩ, âm thanh nhẹ nhàng hơn: “Chủ tịch cũng là vì tốt cho cậu, sao không nhịn tạm một chút. Lui một bước, trời cao biển rộng. Về Paris gặp tiểu thư Macaulay một chút, đến lúc đó chủ tịch khắc có cách khiến đám tin tức bay đầy trời kia biến mất. Cũng chẳng phải bắt cậu đi kết hôn, mọi người đều không mất mặt mà cậu người mẫu trẻ tuổi kia cũng không bị chửi bới nữa, mọi người đều có lợi, không phải sao? Hơn nữa, trước đây cậu chưa từng vì người tình nào cãi nhau lớn với chủ tịch như vậy, haizzz…..”
“A.” Bùi Hàm Duệ đột nhiên cười trào phúng, ngả lưng về phía sau dựa vào ghế, gác chân lên, không chút để ý nhìn ông: “Trợ lý Tiêu, chú vẫn cứ về Paris khuyên nhủ cha tôi đi, cũng cả đống tuổi rồi, không bằng nhân lúc còn chưa già lắm cố gắng sinh vài đứa con với đám người tình xinh đẹp của ông ấy. Còn tôi, không cần ông ấy phí tâm.”
“Bùi thiếu gia…..” Tiêu Bình Thế còn muốn nói thêm lại bị ánh mắt của Bùi Hàm Duệ làm cho yên lặng, anh thản nhiên đứng dậy, lưu lại một câu tiễn khách rồi đi thẳng ra ngoài.
Tiêu Bình Thế yên lặng nhìn bóng lưng anh rời đi, thản nhiên thở dài. Do dự một chút, cuối cùng ông vẫn ấn một dãy số, nói với đầu bên kia một câu: “Tôi không khuyên nổi Bùi thiếu gia, cứ làm như trước đấy đã nói đi. Cho người của chúng ta theo dõi bọn họ 24/24, chúng ta hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp khống chế mấy công ty truyền thông, còn có mấy nhà mà trước đây đã thương lượng, có thể bắt đầu hành động rồi.”
Đêm đã khuya.
Cúp điện thoại, Tần Diệc yên lặng nhìn màn hình di động một lúc rồi ném sang một bên. Giờ phút này, hắn đang ngồi trong góc nhà vệ sinh, tay cầm bàn chải ra sức cọ rửa. Sàn gạch men sứ, bồn cầu, bồn tắm cũng nhờ vậy mà sáng bóng hẳn lên.
Tay có chút mỏi, Tần Diệc dừng động tác, cúi đầu nhìn cái bàn chải cáu bẩn trong tay, đột nhiên cảm thấy việc điên cuồng dọn dẹp nhà cửa sau cả ngày làm việc mệt mỏi đúng là quá ngu ngốc!
…..Có một vài lời nói, hắn sẽ vĩnh viễn không nói lại lần thứ hai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]