Chương trước
Chương sau
Quay lại phòng, mở máy sưởi, ăn xong cơm tối thì tứ chi đông cứng của Tần Diệc mới lại có chút tri giác, làn da lộ ra bên ngoài cũng hơi đau đớn. Hắn cởi bộ vest ướt nhẹp ra rồi nhảy luôn lên giường, sau đó lại bị Bùi Hàm Duệ bất đắc dĩ lôi ra.

“Sao anh lại chạy tới chỗ lão Kỷ?” Tần Diệc ôm chăn, chết sống không chịu buông tay, bĩu môi định nói lảng sang chuyện khác.

Bùi Hàm Duệ giữ chặt mắt cá chân hắn kéo ra ngoài, bình tĩnh nói: “Anh đi tìm em, thấy người trong đoàn làm phim nói em đã quay lại, kết quả là quay về vẫn không thấy em đâu nên chạy sang chỗ Kỷ tiên sinh xem em có đó không. Đi tắm đã rồi hẵng ngủ, đừng có lười.”

“Lạnh như thế này còn tắm……” Tần Diệc đau khổ vùi đầu vào chăn, rầm rì nói: “Anh muốn em chết rét à?”

“Trong đó có máy nước nóng, chính vì em vừa bị lạnh ở ngoài đó nên mới phải đi tắm để trừ khí lạnh. Đừng có nhõng nhẽo, hay là em thích uống canh gừng?” Bùi Hàm Duệ lần từ mắt cá chân lên tới thắt lưng, lưu loát cởi thắt lưng da rồi lột quần hắn xuống.

Cuối cùng thì Tần Diệc vẫn phải mặc quần lót đi vào phòng tắm. Bên trong quả nhiên rất ấm áp, hắn vừa mở vòi nước ra điều chỉnh độ ấm thì Bùi Hàm Duệ đã tiến vào.

Tần Diệc quay đầu, thấy anh chỉ mặc mỗi một lớp quần áo, tay áo còn xắn tới tận khuỷu. Anh vừa vào liền đóng kín cửa để ngăn cho dòng khí ấm áp ấy thoát ra ngoài.

“Anh cũng muốn tắm à?” Tần Diệc thuận miệng hỏi một câu, không chút e dè cởi quần đùi.

“Ừ.” Bùi Hàm Duệ đặt quần áo mới lên cái giá cao, đi tới bên cạnh hắn, cầm tay rồi nhìn chằm chằm dưới ánh đèn: “Để anh xem xem có bị tổn thương do giá rét không, nước ấm xả vào em có thấy đau không?”

“ Cũng bình thường…..” Thân thể lạnh lẽo của Tần Diệc chậm rãi ấm lên dưới làn nước nóng. Hắn nhìn đôi mắt chăm chú của Bùi Hàm Duệ thì nhịn không được mà hôn lên trán anh.

Bủi Hàm Duệ ngẩng đầu nhếch nhếch khóe miệng, kéo người kia vào trong lòng, anh ôm hắn từ phía sau. Cách một lớp áo sơ mi, lồng ngực anh dán vào tấm lưng trần trụi của hắn, cái áo chẳng mấy chốc đã ướt đẫm.

Bùi Hàm Duệ cũng chẳng để ý, lấy tay quệt chút tinh dầu rồi nhẹ nhàng ma xát lên cánh tay phải của Tần Diệc.

“Cái gì đây?” Tần Diệc lấy ngón tay quẹt qua một chút rồi đưa lên mũi ngửi, có chút mùi nhàn nhạt, không gay mũi cho lắm.

Bùi Hàm Duệ gác cằm lên vai hắn, cười nhạt nói: “Lưu thông máu, trừ khí lạnh, nếu không sớm trừ bỏ khí lạnh, sau này có di chứng rồi sẽ rất khó trị tận gốc.”

Tần Diệc à một tiếng rồi yên tâm dựa vào lòng anh, bắt đầu lải nhải về việc quay phim, nhân tiện còn thể hiện sự yêu thích và ham muốn đối với cái xe trượt tuyết và ba chú chó kéo xe.

Xoa bóp hết tứ chi và các bộ phận bị lạnh, cả người Tần Diệc ấm áp vô cùng, sảng khoái tắm rửa dưới làn nước ấm.

Bùi Hàm Duệ lại bôi dầu gội lên đầu hắn, Tần Diệc lưới nhác híp mắt, đặt toàn bộ sức nặng của mình lên người đối phương. Ngón tay Bùi Hàm Duệ nhẹ nhàng, chậm chạp lại linh hoạt xuyên qua làn tóc mềm mại của hắn. Hắn được hưởng thụ, được mát xa, giống như một chú mèo ăn no nghiêng người ôm eo Bùi Hàm Duệ. im lặng lại ngoan ngoãn nghe lời, cọ cọ vào anh, biếng nhác ngáp một cái.

Xả nước, Tần Diệc duỗi thẳng đôi chân dài xuống dưới vòi sen, khiến nước ấm xả thẳng vào chân. Cảm giác tê ngứa truyền từ dưới đùi lên, hắn muốn cúi người xuống gãi nhưng lại nuối tiếc cái ôm ấm áp của anh, hắn nhất thời rối rắm không thôi, cuối cùng đành gác chân trái lên đùi phải, dùng một tư thế có độ khóc cao gãi chân……..

“….Đừng có dùng bàn tay vừa gãi chân của em đụng vào anh.”

“Rồi.”

“……… Ngón chân cũng không được.”

“Kì lưng giúp em đi.”

“Được.”

“…..Ưm, còn ở dưới nữa.”

“….Chỗ đó còn gọi là  “kỳ” sao?”

Hai người vất vả trong phòng tắm một hồi, nóng tới toát cả mồ hôi. Tần Diệc mặc một cái áo ngủ dày chui thẳng vào chăn, lăn một vòng trên kháng, cuốn mình thành một cái nem rán, chỉ để lộ đầu ra bên ngoài.

Bùi Hàm Duệ ngồi ở đầu giường, cầm một cái khăn mặt khô trắng nõn lau tóc cho hắn, bất đắc dĩ nói: “Rút cục thì em lười tới mức nào vậy? Lấy mấy sấy ra sấy đi.”

“Thế này thì có gì mà lười?” Tần Diệc không thèm liếc mắt, khinh thường hừ nhẹ một tiếng nói: “Năm đó lúc học đại học, có một lần lên lớp thì thang máy bị hỏng, phòng học ở tận tầng 6…..”

“Sau đó em đi bộ lên?” Bùi Hàm Duệ thuận miệng nói theo hắn.

“Không, sau đó em quay lại kí túc xá luôn.” Tần Diệc mở to mắt, vô tội nói.

Bùi Hàm Duệ mím môi, dở khóc dở cười nhìn hắn.

“Anh cho rằng thế đã là cực hạn sao? Em còn từng gặp người lười hơn nhiều. Đó chính là bạn cùng phòng ký túc xá với em, thằng đó mỗi lần ngoáy mũi xong không tìm thấy chỗ để bôi cứt mũi thì lại nhét lại vào lỗ mũi……..”

“…….Em câm miệng lại cho anh.” Bùi Hàm Duệ rốt cuộc không nhịn được nữa ấn đầu hắn vào ổ chăn.

Anh xoay người sang bên cởi giày và tất thì Tần Diệc lại nhô đầu ra từ trong chăn, bất mãn nói: “Em còn chưa nói xong đâu.”

Bùi Hàm Duệ quay đầu đã thấy Tần Diệc cười ha ha mấy cái rồi nhanh chóng rụt đầu lại.

“……..”

Tắt đèn, căn phòng trở nên tối đen và im lặng, Bùi Hàm Duệ nằm xuống bên cạnh Tần Diệc, kéo kéo chăn của hắn. Người nằm dưới chăn hơi cử động rồi xốc lên một kẽ hở, sau đó nhanh chóng bọc cả người Bùi Hàm Duệ lại.

Tay chân Tần Diệc quấn lên người anh chẳng khác nào gấu koala, Bùi Hàm Duệ bị mấy sợi tóc mềm mại quẹt qua má nên thấy hơi ngứa, anh nâng mặt hắn lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng miêu tả các đường nét khuôn mặt.

Tần Diệc cúi đầu hôn lên môi anh, răng nanh mài nhẹ lên làn môi mềm mại ướt át.

Nhắm mắt, Bùi Hàm Duệ ôm cổ hắn gia tăng nụ hôn, rồi dần dần động tình trong nụ hôn triền miên lưu luyến ấy.

Qua một lúc lâu lại thấy Tần Diệc không hành động gì thêm, hắn cảm thấy mỹ mãn thì liếm liếm miệng, ghé vào vai anh khép mắt ngủ.

“……Này, không làm à?” Khóe miệng Bùi Hàm Duệ hơi run rẩy, thò tay nhéo mông hắn một cái.

Tần Diệc cố gắng hé mắt, vừa ngáp vừa nói: “Em mệt lắm, nếu anh nhịn không được thì tự triệt đi…….”

“……Ngủ!” Trán Bùi Hàm Duệ hằn lên mấy sợi gân xanh, tức giận nói.

Sáng sớm hôm sau, bão tuyết cả đêm cũng đã ngừng, bầu trời ấm áp lộ ra sau khi mây đen tan biến, ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên nền tuyết trắng xóa tạo nên một khung cảnh mĩ lệ nhưng không hề lóa mắt. Dưới mái hiên mỗi nhà đều đọng lại nhiều cột băng, dới ánh nắng mặt trời, các cột băng tan chảy rỉ ra từng giọt, từng giọt nước tí tách nhỏ xuống nền tuyết đọng.

Tranh thủ thời tiết không tồi, nhân viên đoàn làm phim nhanh chóng quay lại địa điểm quay phim cứu lại đồ dùng thiết bị. May mà hầu hết đồ đều dùng tốt, chỉ có một vài vật nhỏ là không tìm lại được nhưng có thể thay thế.

Do thường xuyên tập thể hình bảo trì thân thể, cơ thể Tần Diệc rất rắn chắc. Đêm qua hắn bị đông lạnh một chút nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là lại khỏe như vâm.

Nhân viên trang điểm lại đổi một bộ âu phục dự bị, trang điểm cho hắn, Tần Diệc nhanh chóng tiến vào trạng thái quay phim, vừa không lộ ra vẻ mệt mỏi cũng không có chút cảm giác quay phim bị gián đoạn.

Vốn đã nhìn qua không thiếu diễn viên người mẫu bị chiều hư, đạo diễn Vương vô cùng tán thưởng sự chuyên nghiệp của Tần Diệc. Tuy rằng quay quảng cáo thì không phải diễn quá nhiều, nhưng khả năng kiểm soát làm nổi bật sản phẩm quảng cáo của hắn vẫn rất đáng khen ngợi.

Cho dù là trang phục hay những mặt hàng khác, hắn luôn thể hiện ra khí chất vô cùng hợp lý, từng động tác đều khiến người xem ấn tượng khó quên.

Mấy ngày sau, bão tuyết cũng không ghé thăm nơi hoang vu này nữa, đoàn làm phim cứ thế thuận lợi quay xong. Sau khi cảnh quay cuối cùng hoàn thành, Tần Diệc thu thập đồ tốt rồi lên đường về nhà, kết thúc chuyến đi vừa phức tạp lại đầy ấm áp này.

Về phần Bùi Hàm Duệ, vì công việc nên anh không thể không đi trước một bước, cũng bởi vậy nên anh bị Tần Diệc đè lên giường hung hăng ép buộc cả một đêm, ngày hôm sau vác đôi mắt đầy quầng thêm vội vàng lên máy bay.

Mấy tháng gần đây, nhật trình của Tần Diệc bị Kỷ Hàng Phong xếp đầy, mới từ Đông Bắc về đã phải đi chụp ảnh, chẳng lúc nào được nghỉ. Đợi đến khi đoạn clip quảng cáo được chế tác xong, đạo diễn Vương còn gửi tin nhắn cho hắn hẹn sau này nếu có cơ hội lại hợp tác.

Không lâu sau, đoạn phim quảng cáo đầu tiên trong đời Tần Diệc được đưa lên, video dài gần một phút, khá dài cho một quảng cáo phát trên TV. Công ty Evo cũng thuộc dạng nhiều tiền, bọn họ như thể không thèm để ý đến tiền mà điên cuồng tuyên truyền quảng cáo về sản phẩm mới. Phối hợp với triển lãm xe và ảnh chụp quảng cáo, khuôn mặt Tần Diệc đã xuất hiện liên tục trên các đài truyền hình lớn nhỏ, tạp chí, bến tàu điện ngầm suốt mấy tháng trời, dư thế đến nay còn chưa tiêu hết.

Tuy độ nổi tiếng của hắn còn chưa tới mức đi trên đường sẽ bị người ta đuổi theo kí tên, nhưng nếu quên đeo kính đen vẫn sẽ bị người ta nhìn chằm chằm vì thấy quen mắt.

Nếu nói quáng bá sản phẩm mới của NL và lên bìa tạp chí “Mị Lực” giúp hắn bộc lộ tài năng, vậy lần quay quảng cáo này chân chính giúp hắn đi lên con đường cao tốc trong công cuộc phát triển sự nghiệp.

Nhưng ngay khi hắn và Kỷ Hàng Phong đều cho rằng sự nghiệp sau này sẽ tiếp tục thuận lợi, một cơn sóng ngầm nhắm thẳng vào hắn đang lặng yên không chút tiếng động tới gần……

Thời gian công tác của Bùi Hàm Duệ cũng không dài, khoảng một tuần liền quay lại, lúc đó Tần Diệc cũng đang ở gần sân bay, tiện đường đi đón anh luôn.

Hai người giống như một đôi tình nhân bình thường, ăn tối ở bên ngoài cùng nhau, sau đó đi xem một bộ phim tình cảm. Xem xong phim thì Tần Diệc cũng chẳng nhớ nổi phim này nói về cái gì, chỉ nhớ là bỏng ăn rất thơm rất ngon, còn cả việc vụng trộm hôn nhau với Bùi Hàm Duệ trong cảnh tối tăm, dưới con mắt bao người vô cùng kích thích.

Sau đó lại trở về nhà họ Bùi học tập, thỉnh thoảng Bùi Hàm Duệ vội vàng làm thiết kế thì Tần Diệc ghé vào bên cạnh nhìn nhìn. Cho dù chỉ nhìn khuôn mặt anh làm việc cũng không cảm thấy nhàm chán, thỉnh thoảng hắn sẽ làm trợ thủ cho anh, từ hiểu biết nông cạn lúc ban sơ, đến giờ hắn còn thỉnh thoảng phát biểu được vài ý kiến rất có tính xây dựng.

Đáng tiếc, những tháng ngày hạnh phúc bình an luôn quá ngắn ngủi, tất cả bình tĩnh đều bị một tờ tạp chí đánh tan, Kỷ Hàng Phong bình tĩnh đưa tờ báo gấp đôi cho Tần Diệc.

Tần Diệc cúi đầu nhìn đã thấy ngay hình ảnh hai người đang hôn môi vô cùng thân mật, chính là hắn và Bùi Hàm Duệ.

Không cần đọc nội dung, chỉ cần nhìn cái tiêu đề đầy ác ý kia hắn đã biết, trong đó nhất định nói mình là loại trai bao bán mình cho ông chủ nuôi, nhờ vào việc trèo lên giường mà lấy được cơ hội nổi tiếng, còn có cái gì mà quy tắc ngầm, rồi đồng tính luyến ái linh tinh, cái gì cũng không thiếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.