“Chờ một chút!” Bách Hàn vốn đang nhìn chằm chằm vào máy ảnh đột nhiên lên tiếng ngăn cản nhân viên nuôi dưỡng muốn kéo sư tử ra ngoài.
“Đừng đi lên vội.” Bách Hàn bình tĩnh, chậm rãi hạ thấp người, như thể sợ sẽ quấy nhiễu sư tử, gã chậm rãi tiến lên một bước nhỏ. Nói xong những lời này, môi gã mím lại, cơ trên mặt cũng căng chặt hơn, mà ánh mắt thì nóng rực, cảm giác hưng phấn đã lâu không xuất hiện giờ đang chạy dọc theo trung khu thần kinh.
“Tần Diệc!” Cuối cùng gã vẫn không quên rằng người mẫu của mình đang bị uy hiếp, thấp giọng nhắc nhở một câu: “Nếu có thể tiếp tục, cậu hãy nháy mắt mấy cái.”
Gã dừng một chút, lại nhịn không được bổ sung: “Cảm giác lúc này rất tuyệt!”
Không ngờ rằng, những lời này của hắn khiến đám nhân viên đứng sau sợ ngây người, thậm chí còn đáng sợ hơn việc nhìn thấy Tần Diệc bị sư tử liếm chỗ đó.
“……. Ông trời ơi, hôm nay Bách Hàn bị sao vậy?” Lam Kính nhìn gã chằm chằm: “Hôm nay anh ta lại trực tiếp khen ngợi người khác…..”
Nhân viên ánh sáng thiếu chút nữa quên điều chỉnh phương phướng đèn, xoa xoa lỗ tai của mình: “Có phải tôi vẫn chưa tỉnh ngủ không?”
Bùi Hàm Duệ cau mày liếc nhìn gã một cái, do dự một chút, lại thấy Tần Diệc đã vượt qua nỗi sợ ban đầu, bây giờ đã dần dần trầm tĩnh lại, chớp chớp mắt về phía bọn họ.
Nếu đương sự đều tỏ vẻ điều khiển được, Bùi Hàm Duệ cũng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-xan-vuong-toa-ngai-vang-ruc-ro/1925981/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.