Chương trước
Chương sau
Nếu đã nói muốn đánh dấu thì Bạch Chung cũng để Tịch Án đi theo anh vào phòng ngủ chính. Sau khi tắm rửa xong, dưới cái nhìn chăm chú của trùng đực, Tịch Án đã cởi quần áo trên người ra. Hình như do y quá phấn khích nên toàn bộ hoa văn trùng đã hiện lên, hoa văn màu đen trải dài từ bụng lên trước ngực thẳng lên cổ rồi mới dừng lại quấn một vòng ngay cổ, trên cánh tay phải cũng có một vòng. Hoa văn trùng của y chỉ xuất hiện phía nửa người phải nên càng nổi bật so với làn da màu bánh mật bên trái.
Bạch Chung chăm chú ngắm nhìn quân thư trước mặt, dưới lớp áo kia là những đường nét cơ bắp vô cùng cân xứng và mạnh mẽ gợi lên nét gợi cảm riêng biệt làm trùng vốn không quan tâm đến chuyện sắc dục như Bạch Chung cũng có chút hứng thú. Anh nhìn xuống dưới, dương v*t của đối phương đã nhếch lên, thân thể cao lớn đã khiến cho dương v*t của y có một kích thước vô cùng đáng tự hào. Thậm chí dưới cái nhìn chăm chú của trùng đực nó còn run nhẹ vài cái.
“Lại đây.” Bạch Chung nói.
Tịch Án đi lên phía trước, Bạch Chung vươn tay ấn bả vai của y xuống, trùng cái cũng nương theo lực đó mà quỳ xuống sàn.
Trùng đực chỉ vừa hơi nâng eo, Tịch Án đã lập tức hiểu ý. Y nhìn dương v*t còn đang ngủ say của anh, cho dù bây giờ đang trong trạng thái mềm nhũn thì dương v*t của hùng chủ cũng cực kỳ thô dài. Y không biết những trùng đực khác có “thiên phú dị bẩm” như vậy hay không nhưng vật này của Bạch Chung chắc chắn không tính là nhỏ.
Trong thoáng chốc, Tịch Án cảm thấy có chút thất bại. Dường như hùng chủ chẳng có chút hứng thú nào với thân thể y.
Vậy thì để y hầu hạ ngài ấy thật tốt, mong rằng có thể gợi lên hứng thú của ngài. Đầu tiên, Tịch Án hôn lên đỉnh của dương v*t rồi mút nhẹ một cái sau đó y cẩn thận thu răng của mình lại rồi ngậm lấy và bắt đầu liếm láp phần đỉnh dương v*t. Dưới sự liếm mút nhiệt tình của y, dương v*t dần cứng lên làm khoang miệng y càng thêm căng phồng.
Dường như Tịch Án vừa nhận được một lời khen thưởng nên càng thêm ráng sức hầu hạ. Y đã bắt đầu thâm hầu như muốn nuốt hết dương v*t của trùng đực vào trong miệng làm ngài ấy có thể thỏa thích va chạm bên trong khoang miệng mềm mại của y.
Dưới khoái cảm triền miên Bạch Chung nhẹ nhàng thở hổn hển. Anh đặt tay phía sau lưng trùng cái, sau lưng y cũng có hai mảng hoa văn trùng, anh bất giác vuốt ve nơi này. Đây là nơi sẽ mọc ra cánh của Trùng tộc, lúc này đôi cánh nó đang tồn tại dưới hình thức hoa văn chính vì thế mà hoa văn này cũng có hình đôi cánh. Không một ai dám coi thường đôi cánh có uy lực khủng bố của quân thư, đặc biệt là của ngài nguyên soái cấp S+.
Khi nhìn kỹ thì anh mới phát hiện, thì ra hoa văn trùng của y cũng không hẳn chỉ có mỗi màu đen, giữa những hoa văn này có những sợi tinh thần lực nho nhỏ chuyển động phát ra ánh sáng lấp lánh làm y càng thêm cao quý.
Hoa văn chỗ đôi cánh là một nơi vô cùng mẫn cảm của Trùng tộc. Khi được hùng chủ mà y yêu thương vuốt ve, Tịch Án đã không thể nhịn được mà run rẩy, nhịp thở của y càng thêm nặng nề nhưng vẫn ngoan ngoãn cố gắng liếm láp, phun ra nuốt vào dương v*t của trùng đực.
Chờ đến khi dương v*t hoàn toàn cứng lên, Bạch Chung đã đè cổ Tịch Án lại không để ý liếm tiếp. Không biết Trùng tộc giáo dục vấn đề này như thế nào nhưng có lẽ vì trùng đực khá yếu ớt nên đa số trùng cái sẽ được dạy cách cưỡi để hầu hạ trùng đực. Bạch Chung không phải trùng đực yếu ớt tất nhiên là đôi khi cưỡi vật được nhưng anh quen đứng tại vị trí khống chế hơn.
Anh đẩy trùng cái cường tráng ngã vào trên nệm mềm mại. Lúc này thân thể trần trụi của họ đối diện với nhau, từ góc độ của Bạch Chung nhìn xuống, dưới ánh đèn gương mặt của Tịch Án càng thêm góc cạnh. Nếu có thể xem nhẹ thân thể mạnh mẽ của y thì đôi mắt hai màu sẽ làm tăng thêm vài phần quyến rũ.
Tịch Án cũng chăm chú nhìn Bạch Chung. Dưới tác động của tình dục, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của hùng chủ đã nhiễm chút sắc đỏ tại phần đuôi mắt làm mắt ngài ấy nhìn có vẻ càng thêm sâu sắc. Khi đôi mắt đó ngẩng lên nhìn ai, rõ ràng là không có bất kì cảm xúc gì nhưng lại luôn khiến người ta tưởng rằng anh đang rất tủi thân. Còn khi đôi mắt đó rũ xuống sẽ khiến nó càng thêm lóng lánh, dịu dàng và si tình.
Trùng cái nhịn không được mà vươn tay lên vuốt ve lông mi mảnh dài cong vút của đối phương. Nhưng nửa đường thì Bạch Chung đã chặn tay y lại, từ chối hành động thân mật không có ý nghĩa này và đè tay y xuống cạnh người.
Bởi vì cấu tạo sinh lý nên hậu huyệt của trùng cái rất dễ dàng nhận lấy sự xâm nhập của trùng đực, thậm chí còn không cần mở rộng. Đầu gối của Bạch Chung chặn giữa hai chân Tịch Án, y cũng ngoan ngoãn mà mở rộng hai chân.
Khi dương v*t tới trước cửa huyệt, Bạch Chung nâng eo lên xông thẳng vào hậu huyệt này. Anh có thể cảm nhận được rõ ràng sự bao vây của thành ruột, sau khi đã tiến vào hết cả cây thì anh đã chuyển động một cách nhẹ nhàng.
Cảm giác được lấp đầy là một cảm giác sẽ khiến bất kỳ con trùng cái nào cũng phải say mê.
Bạch Chung không dùng quá nhiều sức nên không thể đè tay của Tịch Án quá lâu. Tay của y quơ loạn xạ rồi cầm lấy cánh tay nhỏ dài, láng mịn của hùng chủ. Hoa văn trùng màu đen trên người y đối lập hoàn toàn với làn da trắng nõn của trùng đực nhưng khi quấn lấy nhau lại tạo nên một cảm giác hài hòa khó tả. . Đam Mỹ Hay
Bạch Chung liếc nhẹ nhìn y một cái. Anh cử động hông làm dương v*t tiến vào thật sâu đụng tới điểm mẫn cảm của đối phương. Hình như anh đã nghe thấy tiếng hít thở của trùng cái dưới thân càng thêm nặng nề.
“Hùng chủ.” Tịch Án cười rộ lên, dường như thật sự rất vui vẻ.
“Ừm.”
Đáp lại y còn là một trận tấn công dồn dập không ngừng.
Khi Bạch Chung vừa thả tinh thần lực ra thì tinh thần lực của Tịch Án đã vội cuốn lấy. Từng sợi tinh thần lực đan vào nhau tạo nên một cảm giác không thể nói nên lời, đây là khoái cảm sinh ra từ nơi sâu nhất trong linh hồn so với quan hệ thể xác thì chắc chắn khoái cảm này càng khiến Bạch Chung thêm thích thú.
“Hùng chủ, em có thể hôn ngài không?” Tịch Án nhẹ nhàng thỉnh cầu trùng đực trên người mình nhưng không đợi ngài ấy kịp trả lời, y đã rướn người lên rồi đặt một cái hôn thật nhẹ lên môi hùng chủ. Sau đó đầu lưỡi y cũng dễ dàng tiến vào khoang miệng của trùng đực rồi câu lấy chiếc lưỡi xinh xắn mà y thèm muốn đã lâu.
Tất nhiên nếu Bạch Chung đã không ngại việc quan hệ tình dục thì chắc chắn cũng chẳng chán ghét chuyện hôn môi. Sau khi Tịch Án rướn người lên hôn anh thì anh cũng cúi người xuống để làm nụ hôn này càng thêm mãnh liệt. Lưỡi của cả hai quấn lấy nhau, tiếng hít thở dần cao lên, Bạch Chung lại hạ người xuống rồi dùng lực mạnh mẽ đâm toàn bộ dương v*t của mình vào trong thân thể đối phương.
Mãi một lúc lâu sau thì miệng của cả hai mới tách ra một chút, đáy mắt Tịch Án hiện rõ nét điên cuồng, y mở miệng nói nhưng giọng vẫn còn chút nghẹn ngào: “Thưa hùng chủ, cầu xin ngài hãy đánh dấu em.”
Khi nói chuyện, Tịch Án đã hoàn toàn mở rộng biển tinh thần của mình ra sẵn sàng đón nhận hùng chủ của mình tiến vào. Bạch Chung điều khiển tinh thần lực của mình tiến vào biển tinh thần của đối phương. Biển tinh thần là nơi riêng tư nhất của một con trùng, đa số chúng đều không dễ vào nhưng trùng cái trước mặt lại hoàn toàn tin tưởng, không chút đề phòng nào mà để Bạch Chung thoải mái tiến vào mộ cách dễ dàng.
Bạch Chung ngưng kết tinh thần lực của mình rồi để lại một dấu ấn ở nơi sâu nhất trong biển tinh thần của Tịch Án. Lúc này đây, quá trình đánh dấu đã hoàn thành, điều này cũng đồng nghĩa với việc Tịch Án đã hoàn toàn thuộc quyền khống chế của Bạch Chung.
Cảm giác khi vừa đánh dấu không phải kà đau đớn mà là sự thỏa mãn từ nơi sâu nhất trong linh hồn. Tịch Án vừa bị khoái cảm trong linh hồn tác động vừa bị Bạch Chung mạnh mẽ xâm nhập làm y nhanh chóng lên đỉnh, dương v*t thô to cũng lập tức bắn ra tinh dịch sền sệt.
Đa số tinh dịch củ Tịch Án đều bắn lên bụng nhỏ của Bạch Chung. Bạch Chung cúi đầu nhìn thoáng qua rồi rút dương v*t ra, ngồi lên ngực của Tịch Án. Chắc chắn trùng cái sẽ không bị cân nặng của trùng đực đè đến khó thở nên anh cũng chẳng thèm để ý: “Liếm sạch đi.”
Giọng nói của Bạch Chung lạnh nhạt, không chút cảm xúc nhưng lại khiến ai nghe được cũng cảm thấy áp lực. Tịch Án nhìn dương v*t đang ửng đỏ trước mặt, có lẽ vì cách quá gần nên y còn thấy được cả tinh dịch của mình trên cơ bụng của đối phương.
Y ngẩng đầu bắt đầu liếm láp bụng của đối phương, vị tinh dịch của mình vừa đắng vừa tanh nhưng y vẫn liếm vô cùng cẩn thận. Đến khi liếm sạch khắp bụng của trùng đực thì y lại dùng lưỡi liếm sạch dịch ruột dính trên dương v*t thô to của hùng chủ.
Bạch Chung không để Tịch Án tiếp tục khẩu giao cho mình mà rút ra về tới vị trí cũ rồi đâm mạnh vào trong hậu huyệt, tiếp tục khuấy đảo trong đó.
Tinh dịch của trùng đực là thuốc điều hòa tốt nhất dành cho trùng cái bởi vậy Bạch Chung bắn thẳng vào trong cơ thể Tịch Án. Tinh dịch của anh đã được thân thể của trùng cái hấp thụ một cách nhanh chóng, không để thừa bất kỳ giọt nào.
Thời gian làm tình của Trùng tộc thường rất dài, chờ đến khi cả hai kết thúc trận hoan ái lề mề này thì cũng đã đến chiều hôm sau.
Giống như lúc cầu hôn kia, bây giờ Tịch Án rất muốn để lại chút dấu ấn của mình trên cơ thể trùng đực nhưng cuối cùng vẫn không dám làm chuyện khác trùng nên y chỉ có thể tự an ủi mình rằng thời gian còn dài.
Sau đó Bạch Chung có bóp eo Tịch Án một cái làm eo y nổi lên vết véo xanh tím nhưng không ngờ chỉ cài phút sau là dấu vết này đã hoàn toàn biến mất. Điều này cũng làm anh biết thêm một chút về khả năng hồi phục đáng kinh ngạc của trùng cái.
——
Tịch Án tự mình tìm trường học cho Bạch Chung. Dựa theo tuổi của Bạch Chung thì vừa lúc hợp với tuổi học đại học của trùng đực vì thế y đã xếp Bạch Chung vào đại học Thủ Đô của Đế Quốc.
Trước đó y đã hỏi qua về sở thích của Bạch Chung, ngài ấy bảo rằng có chút tò mò về cơ giáp nên y đã xin một suất vào khoa cơ giáp chuyên nghiệp. Đã qua thời gian khai giảng từ lâu nhưng y vẫn có thể dùng quyền của mình để dễ dàng xếp một suất vào học cho hùng chủ. Thậm chí y còn đặc biệt chọn lớp của trùng chế tạo ra Thường An- trùng chế tạo cơ giáp giỏi nhất đế quốc- thầy Nguyễn Hàng.
Vấn đề duy nhất làm Tịch Án lo lắng lúc này là đại học Thủ Đô dạy cả trùng đực và trùng cái. Đây là trường đại học tốt nhất Đế Quốc nên hầu như những trùng đực có thiên phú hoặc trong nhà có chút điều kiện đều tới đây học thế nhưng tỉ lệ đực cái ở đây vẫn vô cùng chênh lệch. Nếu Bạch Chung đến đây học thì sẽ tiếp xúc với những trùng cái khác, càng huống hồ là một nơi có cực ít trùng đực như khoa cơ giáp.
Sau khi chuẩn bị xong toàn bộ giấy tờ nhập học thì Tịch Án mới báo tin tốt này cho Bạch Chung: “Thưa hùng chủ, thời gian đi học của ngài sẽ muộn một chút so với thời gian đi làm của em nên em không thể tự mình đưa ngài đi được, hay là em để Hải Cách đưa ngài đi nhé?
Hải Cách là robot quản gia trong nhà.
“Ừm.” Bạch Chung không có ý kiến gì với việc đưa đón này.
Những chuyện vụn vặt đã được Tịch Án thu xếp hợp lý nên hôm sau Bạch Chung chỉ cần đến đại học báo tên là được.
Sáng hôm sau khi Bạch Chung vừa tỉnh dậy thì Tịch Án đã đến quân đội từ sớm. Trong bếp có đồ ăn sáng mà y đã chuẩn bị cẩn thận kèm theo đó là một tờ ghi chú nói một ít việc nhỏ.
Chữ của Tịch Án vô cùng phóng khoáng, mạnh mẽ mang theo đậm khí chất quân thư giống như chính y vậy.
“Kính thưa ngài hùng chủ, khoảng nửa giờ sau sẽ xuất phát.” Khi Bạch Chung ăn sáng xong thì Hải Cách nói.
Bạch Chung thử dùng tinh thần lực rà soát một vòng kết cấu linh kiện của Hải Cách. Mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn đều được chế tạo vô cùng tỉ mỉ, trung tâm xử lý cũng hiện đại gấp nhiều lần các con robot hiện nay. Nếu không để ý đến vẻ ngoài máy móc của hắn thì hắn không khác gì một con trùng bình thường.
Còn có một điều làm Bạch Chung vô cùng kinh ngạc đó là toàn bộ linh kiện trên người Hải Cách đều cùng chất liệu với Thường An, đều được chế tạo từ kim loại cứng rắn vô cùng quý hiếm.
Trùng đực hơi nheo mắt như đang nghĩ đến cái gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.