Đương nhiên rồi, Lưu Tiểu Lan híp mắt.
Tiền đề là Tống Nhã Đình hoàn toàn trở thành rác rưởi trong giới giải trí.
Vương Lượng xem hotsearch Weibo, cười hì một tiếng: “Lãng Lãng, cả ông trời cũng đang giúp chúng ta này! Tôi còn chưa ra tay mà đồ xấu xí kia đã xảy ra chuyện rồi!”
Cảnh Lãng vội vàng mở điện thoại ra xem thử, sau đó nở một nụ cười méo mó: “Xem ra không chỉ có mình tôi chướng mắt kẻ xấu xí kia”.
Vương Lượng nói: “Hotsearch này còn hấp dần hơn cái chúng ta tính toán nhiều, fan của Lương Mạn nổi tiếng giỏi cãi nhau, không cần thuê thủy quân, chỉ mấy fan này thôi cũng có thể mắng chết đồ xấu xí kia”.
Cảnh Lãng cười nói: “Anh Lượng, thuê thêm vài thủy quân châm dầu vào lửa đi, tôi muốn xem đồ xấu xí kia có thể kiên trì được bao lâu!”
“Được”, Vương Lượng nói với giọng điệu hưng phấn: “Tôi sẽ đi ngay”.
Tống Nhã Đình gọi điện thoại cho Lương Mạn, lúc này Lương Mạn đang bận đến mức sứt đầu mẻ trán, cô ấy giận dữ nói: “Những người này đang nói bậy nói bạ cái gì vậy? Nói chúng ta là les? Sức tướng tượng phong phú như thế sao không đi viết tiểu thuyết đi! Đi bốc vác trên công trường đúng là lãng phí tài năng!”
Tống Nhã Đình nói: “Chị Mạn, chị đừng tức giận quá, cây ngay không sợ chết đứng”.
“Fan của chị đã mắng em như thế rồi, người cần tức giận phải là em mới đúng!”, Lương Mạn thởdàl: “Sao em có thể vô tư vậy? Mấy lời bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-tong-xin-cho-toi-mot-dua-con/3465100/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.