“Ầm” một tiếng, đầu Tống Nhã Đình như muốn nổ tung, vừa đau vừa kinh ngạc.
Cảm giác phần thịt kia sắp bị xé ra luôn rồi, cô dùng sức đẩy Thời Minh Quang ra: “Anh tránh ra!”
Nhưng Thời Minh Quang vẫn lù lù bất động.
Tống Nhã Đình khịt khịt mũi, trong mắt đã ngân ngấn nước: “Thời Minh Quang… Anh tránh ra, đau quá…”
Nghe thấy âm thanh nức nở của cô, rốt cuộc Thời Minh Quang cũng buông miệng, thỏa mãn nhìn dấu răng thật sâu của mình.
Da thịt của cô non mềm, lúc này, phần da phía trên ngực đã đỏ hết lên, hệt như giọt chu sa điểm một đóa mai đỏ rực trên trang giấy Tuyên Thành.
Tống Nhã Đình uất ức kéo chăn bao lấy người mình, nói: “Em sẽ không bao giờ… để tâm đến anh nữa!”
Thời Minh Quang nhíu mày, hình như trêu chọc hơi quá rồi thì phải?
Anh tự tay giật chăn ra, nói: “Giận à?”
Tống Nhã Đình không giận, mà là siêu cấp giận: “Nếu em đè anh xuống rồi cắn cho chảy máu, anh có giận không hả?”
Thời Minh Quang nói: “Không giận!”
Thậm chí anh đã giật nút áo sơ mi ra, hỏi cô: “Giờ cắn không?”
Tống Nhã Đình:
Tống Nhã Đình vung chân đá, lại bị Thời Minh Quang dễ dàng bắt lấy cổ chân.
Da thịt cô nhóc xấu xí này mang đến xúc cảm rất tuyệt, vừa trắng trẻo lại mềm mịn, nõn nà, ngay cả mắt cá chân cũng bóng loáng, mềm mại.
Dường như cả người cô đều non mềm, ngoại trừ hàm răng, tính ra cắn người cũng rất lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-tong-xin-cho-toi-mot-dua-con/3465091/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.