Chương trước
Chương sau
Với tư cách là biên kịch, cô ta có quyền trực tiếp ký hợp đồng với các nghệ sĩ.

Vương Lượng lập tức nổi đóa: "Cô Trần, cô điên rồi sao? Cô ta thế nhưng là nữ! Nếu để cô ta nhận vai Kinh Tuyết, cả đoàn không phải sẽ bị mắng chửi tới chết sao?"

Anh ta không thể không thừa nhận rằng diễn xuất của 'Tống Nhã Đình vô cùng chấn động, nhưng giới tính của cô chính là điểm trừ lớn nhất, anh ta nhất định phải giành lấy vai diễn này cho Cảnh Lãng!

Quách Khánh Chí cũng có một thoáng do dự, dù sao cũng không phải chưa từng có tiền lệ ngôi sao nữ thế vai bị công kích thậm tệ.

Hiện tại vai diễn Kinh Tuyết này có thể gọi là được người người quan tâm tới, nếu lúc này họ quyết định để nữ diễn viên đảo vai, ông ta lo sợ sẽ có lượng fan quá khích mà tạt axit vào đoàn làm phim mất.
Nhưng Trần Sương lại vô cùng kiên quyết nói: "Đạo diễn Quách, nếu để người khác đóng vai Kinh Tuyết, tôi tuyệt đối không đồng ý!".

Cô ta liếc Tống Nhã Đình một cái xong nói tiếp: "Đá quý ở ngay trước mặt, những thứ khác đều trở nên tẻ nhạt vô vị".

Sao Quách Khánh Chí không hiểu đạo lý này, sau khi cân nhắc một hồi, như thể đã hạ quyết tâm, nói với Tống Nhã Đình: "Tôi có thể chịu áp lực để cô tới diễn, nhưng cô gái nhỏ à, cô phải suy nghĩ kỹ càng, một khi tin đồn lan ra ngoài, cô sẽ đứng ở đầu sóng ngọn gió, cô..."

Ông ta sợ một cô gái non trẻ như vậy sẽ không thể chống đỡ trước làn sóng ác ý của cư dân mạng.

Dù sao thì vấn nạn bạo lực mạng ngày nay thực sự rất đáng sợ.

"Tôi hiểu rất rõ', Tống Nhã Đình đáp: "Nếu không tôi cũng sẽ không xuất hiện ở đây".
Quách Khánh Chí nghe vậy thì cười phá lên: "Được được được, là một hạt giống có tương lai tươi sáng, cô được chọn rồi!"

Vương Lượng gấp tới đỏ bừng cả mặt: "Đạo diễn Quách! Các người điên rồi sao? Cô ta..."

'Tống Nhã Đình bất thình lình quay sang nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Cho dù tôi là con gái cũng diễn tốt hơn Cảnh Lãng nhà anh'.

Vương Lượng:

Anh ta phát hiện ra bản thân vậy mà không có cách nào. phản bác lại.

Cảnh Lãng tức giận siết chặt năm đấm, ánh mắt hận thù dán chặt lên người cô, như muốn bóp cổ cô chết ngay tại chỗ vậy.

Nhưng cũng may mắn là anh ta còn vài phần lý trí, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay gót rời đi.

Vương Lượng vội vàng đuổi theo, trước khi khuất bóng sau cánh cửa còn quay đầu bỏ lại một câu: "Các người nhất định sẽ phải hối hận".
Tống Nhã Đình nở nụ cười đầy chế giễu.

Quách Khánh Chí nhíu mày: "Cô giành được vai diễn Kinh Tuyết này là một đả kích rất lớn với Cảnh Lãng, vẫn nên cẩn thận chút đi".

"Tôi biết rồi", Tống Nhã Đình gật đầu: "Có người nói bằng miệng, có người dùng thực lực nói chuyện, cách duy nhất khiến họ im miệng chính là làm cho bọn họ không còn gì để nói”.

Quách Khánh Chi: "...", cô gái này thật cuồng vọng.

Trần Sương như lo sợ cô sẽ chạy mất, một mực thúc giục: "Đoàn làm phim sắp bấm máy rồi, cô xem lúc nào có thể ký kết hợp đồng đây?"

'Tống Nhã Đình nhìn hướng Điền Ngọc: "Chú Điền, chú có thể giúp cháu xem qua hợp đồng không?”

Điền Ngọc lúc này mới định thần lại từ cơn ngỡ ngàng, tâm tình phức tạp nói: "... Đương nhiên có thể".

Ông ta vốn cho rằng Tống Nhã Đình chỉ là một kẻ vô dụng cứng đầu nhưng kết quả người ta lại là vị vua mạnh nhất...

Quách Khánh Chí tỉ mỉ nhìn Điền Ngọc, đột nhiên vỗ tay: "Này! Đây không phải là lão Điền đây sao!"

Điền Ngọc cười đáp: "Là tôi, lâu lắm không gặp rồi lão Quách!"

Quách Khánh Chí đánh mắt nhìn Tống Nhã Đình: "Ông ấy là gì của cô?”

Thần Tinh dù sao cũng từng là một trong những công ty đứng đầu ngành giải trí, Điền Ngọc với tư cách là người phụ trách, đương nhiên sẽ quen biết không ít nhân vật sừng sỏ trong giới.

Ông ta và Quách Khánh Chí không quá thân quen nhưng lại rất tán thưởng cách làm người của Quách Khánh Chí, cười đáp: "Đây là cô chủ nhà chúng tôi".

"Hả?", linh cảm Quách Khánh Chí bỗng nhiên lóe qua: "Ông nói... là cô chủ nhỏ của Thần Tinh?"

"Ừm', Điền Ngọc như nhớ ra gì đó, giọng điệu có chút trầm xuống: "Là con gái của cô chủ, tên là Tống Nhã Đình".

Quách Khánh Chí cũng trầm tư một lúc, ngẩng đầu nhìn 'Tống Nhã Đình hồi lâu mới nói: "... Không giống mẹ cô cho. lắm!.

"Em trai tôi trông giống mẹ tôi hơn, để ngày khác tôi cho. ông xem".

Quách Khánh Chí thở dài: "Chớp mắt mà con của cô ấy đều khôn lớn cả rồi...

Ông ta vỗ võ vai Tống Nhã Đình: “Đứa trẻ ngoan, cô được thừa hưởng tài năng của mẹ mình đó, tốt lắm, tương lai nhất định sẽ hoàn thành được ước mơ còn dang dở của bà ấy”.

Mũi Tống Nhã Đình chua xót một trận.

Thật ra ước mơ của An Chỉ Tố chính là trở thành một diễn viên xuất sắc, bà ấy quả thực rất có năng khiếu diễn xuất.

Nếu không phải gả cho Tống Chính Nguyên, bà ấy chắc. chăn đã lưu danh sử sách, trở thành ký ức đẹp đẽ sáng chói nhất của cả một thế hệ.

Đáng tiếc Tống Chính Nguyên lại không đồng ý cho vợ mình xuất hiện trước công chúng, cũng kìm hãm sự phát triển của bà trong làng giải trí, vì vậy đã thúc đẩy bà lập lên Thần Tỉnh.

Nói đến đúng là nực cười, Tống Chính Nguyên không cho phép An Chỉ Tố lộ diện nhưng lại vô cùng tự hào vì Tống Thải Ví.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.