Thời Minh Quang rũ mắt nhìn bàn tay nắm lấy cổ tay mình.
Làn da của cô mịn màng mềm mại, dù là tơ lụa đắt đỏ nhất cũng không bằng.
Cả hai đứng gần nhau quá, anh lại ngửi thấy mùi hoa Diên Vĩ thoang thoảng, đó là một hương thơm khiến tinh thần và thế xác người ta cảm thấy thoải mái.
Thói ở sạch của anh cực kỳ nghiêm trọng nên rất ghét người khác đυ.ng vào.
Nhưng giờ phút này, anh như bị ma đưa quỷ dẫn không có rút tay về, mà bình tĩnh ngước mắt lên hỏi: “Ngủ với tôi?”
“Vâng!”, Tống Nhã Đình gật đầu.
Cô cũng không tin ngủ chung trên một cái giường mà tên khốn kia vẫn còn thể nhịn được!
Nếu đêm nay không xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn sẽ dán tờ giấy ghi “Thời Minh Quang không được” khắp mọi nơi.
Thời Minh Quang thế mà lại gật đầu đồng ý: “Được thôi”.
Tống Nhã Đình chớp chớp mắt, thoáng chốc không phản ứng lại, tên khốn này đổi tính? Đồng ý sảng khoái vậy luôn?
2 phút sau, Tống Nhã Đình nhìn ổ nhỏ mà Thời Minh Quang trải ra bên cạnh:”…”
Ha ha, Thời Minh Quang quả nhiên không được.
Cô tức giận nhìn Thời Minh Quang: “Anh ba, sao anh lại chẳng có chút phong độ nào vậy? Bình thường trong tình huống này đều để cho con gái ngủ trên giường mà!”
Thời Minh Quang ngồi ở mép giường, lạnh lùng nói: “Không muốn ngủ ở đây thì ra sân ngủ”.
Tống Nhã Đình:
Được, được, tôi nhịn anh vậy.
Tống Nhã Đình thả gối đầu xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-tong-xin-cho-toi-mot-dua-con/3465064/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.