Trong lòng cô cực kỳ hận Tống Nhã Đình, nhưng trên mặt lại mềm mại cười: “Sao chị ấy lại không biết suy nghĩ như vậy chứ…”
Tô Trạch Phong cả giận nói: “Em đừng nhắc cô ta với anh nữa!”
Tống Thải Vi vội vàng nói: “Được được được, chúng ta không nhắc tới chị ấy nữa. Anh Trạch Phong ơi, em muốn ăn kem, anh mua cho em nhé?”
Tô Trạch Phong nén giận đáp: “Được”.
Trong phòng học.
An Tuế Tuế tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: “Những lời ban nãy của Tô Trạch Phong là tiếng người nói hả? Dựa vào cái gì mà cậu phải tặng cổ phần công ty cho Tống Thải Vi?”
Tống Nhã Đình lạnh nhạt nói: “Tôi đã quá quen với cái lối suy nghĩ hề hước của họ rồi”.
An Tuế Tuế siết chặt bàn tay nhỏ nhắn nói: “Cậu tuyệt đối không được đưa cố phần công ty cho họ đâu đó!”
Tống Nhã Đình buồn cười xoa đầu An Tuế Tuế bảo: “Yên tâm, không đưa đâu. À đúng rồi, chiều tôi xỉn nghỉ, không đi học”.
An Tuế Tuế ơ một tiếng: “Cậu tính xin nghi à? Bảo phụ huynh gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp chưa?”
”… phụ huynh gọi điện thoại?”, tuy Tống Nhã Đình khõng hiếu học, nhưng chưa từng xin nghỉ nên không biết cách xin phép, lần đầu nghe xỉn phép còn cần phải bảo phụ huynh gọi điện.
“Cậu không biết hả?”, An Tuế Tuế nói: “Quy định của trường THPT số 1 rất nghiêm, nếu muốn ra khỏi trường trong giờ học, dù với lý do gì cũng phải bảo phụ huynh gọi điện cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-tong-xin-cho-toi-mot-dua-con/3465055/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.