Đầu óc Tống Nhã Đình choáng váng, chỉ thấy người đàn ông gần ngay trước mặt vươn tay khẽ quệt gò má cô một cái, chậm rì rì cười cợt: “Gạo dính lên mặt nè, giữ lại để nấu cơm trưa ăn à?”
Hóa ra là trên mặt dính gạo.
Tống Nhã Đình thở phào một hơi, nhưng vành tai ngọc ngà vẫn không khỏi đỏ lên nói:”… anh nói cho em một tiếng chẳng phải được rồi”.
Thời Minh Quang không để ý tới cô, lạnh lùng nói: “Nếu hõm nay tỏi mà lại nhận được điện thoại của chủ nhiệm cô thì cô có thể tự sát đi, đừng đế cho tôi phải tự mình ra tay”.
Tống Nhã Đình nhăn mũi nói: “Anh đừng nói như kiếu em suốt ngày gây chuyện thế, thực ra em rất ngoan”.
“Ngoan đến nỗi ngày đầu tiên quay lại trường đã đánh nhau với bạn bè và bị gọl phụ huynh lẽn?”
Tống Nhã Đình bực nói: “Em đi học đây!”
Thời Minh Quang nhìn bóng lưng của cô, trong mắt hiện lên nét cười mà chính bản thân anh cũng không nhận ra.
Tống Nhã Đình đến trường, vừa bước vào phòng học đã cảm thấy có gì sai sai, cô chớp chớp mắt hỏi: “Sao cậu lại ngồi ở đó?”
An Tuế Tuế nhỏ giọng đáp: “Tôi không thích người ngồỉ cùng bàn cũ của mình, tôi thích cậu nên ngồi với cậu nè”.
Tống Nhã Đình không nhịn được bật cười, phải công nhận rằng cô em họ này của mình còn khá đáng yêu.
Đợi đến khi cô ngồi xuống, An Tuế Tuế lại lấy một hộp bánh nhỏ được làm vô cùng khéo léo từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-tong-xin-cho-toi-mot-dua-con/3465053/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.