“Anh cả, em không phải đến tìm anh gây sự, anh chí cần giao Tống Nhã Đình ra, em sẽ đi ngay lập tức!”
Có mẹ đứng bên cạnh chống lưng, hôm nay Thời Vân Chỉ nói chuyện cũng có khí thế hơn nhiều.
Mặc dù nhìn thấy Thời Minh Quang vẫn sẽ nhớ đến cảm giác khủng hoảng xộc thắng vào tim của ngày hôm qua, nhưng ít nhất lúc nói chuyện đã không còn run giọng nữa rồi.
Thời Minh Quang ngồi trên ghế dựa, biếng nhác nhấp một ngụm trà, nhìn cũng không thèm nhìn Thời Vân Chi, ánh mắt dừng trên người Cư Sơn Tinh: “Muốn tìm ngườỉ?”
Cư Sơn Tình cười nói: “A Quang, chuyện mâu thuẫn giữa các cô gái với nhau thì cứ để chúng nó đối mặt giải quyết là được, cháu nói đúng không?”
Thời Minh Quang nghĩ ngợi một lúc, gật đầu: “Cũng phải”.
Thời Vân Chi lập tức cười đắc ý.
Tống Nhã Đình còn tưởng mình bám được vào Thời Minh Quang là giỏi lắm à?
Trong nhà họ Thời này, mẹ cô ta là có tiếng nói nhất!
Thời Minh Quang là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một con dã thú không biết lúc nào mình sẽ chết mà thôi!
Tống Nhã Đình vừa mới đi ra đã nghe thấy câu “Cũng phải” của Thời Minh Quang thì lập tức xoay người đi vào bên trong.
Thời Vân Chi mắt tinh liền nhìn thấy cô, hét lên: “Tống Nhã Đình! cỏ ra đây cho tôi!”
Tống Nhã Đình thấy tình hình là không trốn được rồi, dứt khoát thoải mái đi ra, CƯỜI nói: “Vân Chi, nói chuyện với chị dâu kiểu gì đó?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-tong-xin-cho-toi-mot-dua-con/3465050/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.