Sắc mặt Thời Minh Quang lạnh hơn vài phần: “Bảo cỏ nói thì nói”.
Tống Thải Vi bị dọa cho hai vai run lên, ấp a ấp úng nói: “Chính là… tôi thấy chị và anh Trạch Phong có chút hiểu lầm, muốn đả thông tư tưởng cho chị, dù gì chị cũng thích anh Trạch Phong như thể…”
Nói đến đây, cô ta VỘI vàng bịt miệng mình lại, quay ra nói với Tống Nhã Đình: “Chị, em đi trước đây!”
Nói xong rồi chạy mất
Để lại Tống Nhã Đình đối diện với gương mặt lạnh như băng của Thời Minh Quang.
Tống Nhã Đình:
Tống Thải Vỉ, tôi đúng ỉà cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà cô.
Thời Minh Quang lạnh lùng bật cười, nói: “Lẻn xe”.
Tống Nhã Đình cảm thấy câu nói này của cậu ba không phải là “lên xe” mà là “đi chết”.
Cô cố gắng ép mình bước lên xe, Tang Du khởi động xe, giọng điệu trầm lạnh của Thời Minh Quang vang lên: “Không nỡ bỏ lại vị hôn phu của cô như vậy à?”
Anh nghiêng mắt nhìn Tống Nhã Đình, mang đến cảm giác áp bức nặng nề cho người khác, như thể một giây sau sẽ bộc phát mà xé nát người đó ra thành trăm mảnh: ‘Vì anh ta, thà gánh chịu tiếng xấu, hử?”
Tống Nhã Đình: “Hả?”
Anh đang nói cái gì cơ? Tôi lúc nào vì anh ta mà gánh chịu tiếng xấu hả?
Thời Minh Quang cảm thấy một cơn tức nghẹn trong l*иg ngực, lên không lên mà xuống cũng chẳng xuống được, khiến lòng anh bỗng sinh ra cảm giác phá hoại mãnh liệt.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-tong-xin-cho-toi-mot-dua-con/3465048/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.