Thời Minh Quang hơi híp mắt.
Chú cả?
Cái đồ to gan này lại dám gọi như thế.
Tang Du khẽ ho một tiếng, ám thị Tống Nhã Đình đừng có tìm đường chết.
Nếu như chọc vào Thời Minh Quang, anh có bóp chết cô tại chỗ thì cũng không phải không có khả năng.
Tống Nhã Đình nhận được ám thị của Tang Du nhưng cô cũng hết cách mà!
Nếu như Thời Minh Quang mở đầu câu chuyện bằng một câu “vị hôn phu”, “chủ nợ”, “kim chủ”, vậy thì sau này cô phải biết sống sao ở đây nữa?
Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn Thời Minh Quang, đôi mắt long lanh ngập nước, trông đến là tội.
Nói ra cũng kỳ, người như Tống Nhã Đình vậy mà lại có được đôi mắt trong suốt khiến người khác phải ngạc nhiên.
Thời Minh Quang nhìn nhìn, không biết vì sao mà lại mềm lòng, trầm giọng nói: “Đúng, tôi là… chú cả của cô bé”.
Tang Du:
Xem ra là anh ta nghĩ nhiều rồi, tĩnh nhẫn nại của cậu ba với Tống Nhã Đình không phải cao ở mức bình thường.
Hồ Lệ Tinh không phát hiện ra được sự biến hóa khôn lường phía sau câu nói này: “Hóa ra là chú của Tống Nhã Đình… là như vậy, trước khi Tống Nhã Đình thỏi học, giữa cỏ ấy và Tôn Khả Khả có nảy sinh chút mâu thuẫn”.
“Nguyên nhân là vì, một nam sinh”.
Nói đến đây, Hồ Lệ Tinh khỏng hề phát hiện ra ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện đã sa sầm.
Giống như có một trận cuồng phong bão táp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-tong-xin-cho-toi-mot-dua-con/3465039/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.