Sáng hôm sau, Tống Nhã Đình dậy từ rất sớm, cô rửa mặt và thay quần áo xong thì đến tìm Thời Minh Quang. Không ngờ anh dậy còn sớm hơn cô, lúc này, anh đã ngồi trước bàn ăn, trẽn bàn bày sẵn hoành thánh, cháo, mì, bánh bao, bánh quấy,… đủ các món, chủng loại vô cùng phong phú.
Tống Nhã Đình ngồi xuống đối diện Thời Minh Quang, anh vừa ngước mắt nhìn cô thì ngón tay chợt cứng lại.
Anh nhíu mày: “Cô ăn mặc kiểu gì đấy?”
Tống Nhã Đinh chớp chớp mắt nói: “Em bỏ ra hơn bốn mươi phút đế trang điếm đấy! Có đẹp không?”
Tang Du vốn đang rót nước, nghe Tống Nhã Đình nói vậy thì vỏ thức quay đầu nhìn, nhưng ngay sau đó, tay anh ta run lên, suýt nữa thì không cầm được cái ly. Anh ta ho sặc sụa:”… Cô Tống, cô..:
Tống Nhã Đình tỏ vẻ đắc ý: “Đừng cỏ bị kỹ thuật trang điếm cao siêu của tôi dọa sợ đấy nhé, tôi biết là tôi rất lợi hại mà!”
Tang Du:
Anh ta á khấu nhìn Tống Nhã Đình.
Kỹ thuật trang điếm của Tống Nhã Đình quả thực vô cùng cao siêu, cao siêu đến độ mẹ cô cũng chưa chẳc nhận ra cỏ.
Mặt cỏ phú một lớp phấn nền tráng như tuyết, độ dày chắng khác nào vôi quét tường, khiến cá khuôn mặt nhìn không có chút máu, hơn nữa, cô còn trang điếm dạng khói, hai cái quầng thâm mât đảm bảo sánh ngang quốc bảo.
Ké mắt vừa thò lại vừa dài, gần như muốn xếch lên đến huyệt thái dương, má hồng thì không đánh đều, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-tong-xin-cho-toi-mot-dua-con/3465031/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.