Tống Nhã Đình giữ chặt tay Thời Vân Chi: “Cô Thời, lời nói trái tai một cái là động tay đánh người, cô được giáo dục như vậy à?”
Thời Vân Chi trước giờ đánh ai, làm gì cỏ người nào dám tránh?
Lại càng đừng nói là bị người khác châm chọc lại như vậy, cô ta tức đến mức gương mặt đỏ bừng: “Tống Nhã Đình! Cò không muốn sống nữa hả?! Bà đây đánh cô là coi trọng cô! Buông tay ra!”
Đánh cô là coi trọng cô?
Tống Nhã Đình lần đầu tiên nghe thấy lý lẽ mới mẻ kiểu này, cô ngoan ngoãn hất tay Thời Vân Chi ra.
Thời Vân Chi không đứng vững suýt chút nữa ngã nhào trên đất, nổi điẻn lẽn quát: “Người đâu! Bắt lấy cô ta cho tôi! Xem bà đây hôm nay cỏ đánh chết cô ta không!”
Người mà Thời Vân Chi dần theo đều là thân tín của Cư Sơn Tinh, đương nhiên sẽ nghe theo lời của Thời Vản Chi, lập tức bao vây lấy Tống Nhã Đình.
Tay của Tống Nhã Đình từ từ xiết chặt, rồi lại buông lỏng, mặc kệ đế mấy người làm kia giữ chặt lấy cô, lạnh lùng cười nói: “Cô Thời, cho dù cỏ cỏ coi rẻ tỏi hơn nữa thi tỏi cũng vẳn là chị dâu cả tương lai của cô, cô đối xử với tỏi như vậy, truyền ra ngoài, danh tiếng
của nhà họ Thời e là không dê nghe đâu?”
Thời Vân Chi đã tức phát điẽn, sao mà nghe lọt tai được nữa, cướp lấy cây roi trong tay người làm quất một cái, cười lạnh nói:
“Chị dâu cả, Tống Nhã Đình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-tong-xin-cho-toi-mot-dua-con/3465027/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.