Cô mở to mắt thì thấy nhào về phía mình là một người đàn ông.
Ánh trăng quá mờ, cô không thế thấy rõ mặt người nọ, nhưng có thế nhìn ra được đó là một người đàn ông vô cùng cao lớn. Cơ thể nặng nề đè lên người cô, hơi thớ của anh quanh quấn ở cổ cô, khiến Tống Nhã Đình có cằm giác sởn hết gai ốc.
Là cái tên… tên điên Thời Minh Quang!
Lòng bàn tay Tống Nhã Đình đổ đầy mồ hôi vi căng thẳng, cả người cô cứng đờ, không dám có bất kỳ một cử động nào, ngay cả hơi thở cũng hết sức nhẹ nhàng.
Người đàn ông này toát lên sự tàn nhẫn, hệt như Tu La Lệ Quỷ, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Nhờ ánh trăng, Tống Nhã Đình có thể thấy được anh đang cau chặt mày, dường như đang cô’ hết sức chịu đựng một cơn đau dữ dội, hệt như dây cung đã kéo đến cực hạn, bất kỳ lúc nào cũng có thế đứt đoạn.
Cô thử đấy anh ra, nhưng vừa nhúc nhích thì người đàn ông đã dồn sức bóp chặt cố cô.
Sức của anh ta thật lớn, Tống Nhã Đình lập tức có cảm giác ngạt thở.
Giọng Thời Minh Quan khản đặc:
“… Cút!”
Cô bị người đàn ông lạnh lùng đấy ra, té ngã trên mặt đất. Nền đất vừa lạnh vừa cứng, đau đớn khiến Tống Nhã Đình không khỏi thét lên một tiếng.
Thời Minh Quang nhìn dáng vẻ của cô gái trước mặt, trong mắt anh chỉ có chán ghét và trào phúng, anh lạnh lùng xoay người rời đi.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-tong-xin-cho-toi-mot-dua-con/3465019/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.