“Không phải!” Tô Nặc theo bản năng lên tiếng phủ nhận!
“. . . . . . Tôi nghe hết rồi.” Đường Tiểu Ngữ trả ví tiền trả lại cho hắn, “Tôi không có ác ý, anh đừng lo lắng.”
Ai nói tôi lo lắng chứ tôi không hề lo lắng chút nào!
Đầu óc Tô Nặc nhanh chóng chuyển một vòng, phải làm gì trong tình huống này là một việc đòi hỏi rất nhiều chất xám!
Nhất định phải giữ bình tĩnh!
“Tôi chỉ định đến trả lại ví tiền, nhưng khi nghe anh nhắc đến tên tôi thì tôi không rời đi nữa.” Đường Tiểu Ngữ nhíu mày, “Có phải anh Hàn gặp rắc rối gì không?”
Không có! Tô Nặc dùng biểu tình nghiêm túc lạnh lùng nói, “Cậu nghe nhầm rồi.” Phải làm sao cho trông thật cương quyết mới được, như vậy mới có sức thuyết phục!
Đường Tiểu Ngữ nhẹ giọng nói, “Tôi có thể giúp đỡ.”
Giúp cái gì chứ anh hai tôi vẫn ổn nhưng mà về việc giúp đỡ. . . . . Tô Nặc nghe xong, hai mắt lập tức phát sáng! Đương nhiên hắn sẽ không ngốc đến mức chủ động nói mấy câu linh tinh như là “được rồi thay mặt anh hai tôi xin trông cậy vào cậu”! Vì thế hắn vòng qua sau lưng Đường Tiểu Ngữ rồi đi vào trong, trước tiên phải im lặng tỏ ra trầm tư rồi tính sau!
“Tôi nói thật đó.” Đường Tiểu Ngữ đứng phía sau gọi theo, “Anh và anh Hàn từng giúp đỡ tôi rất nhiều, xin lỗi vì chuyện thả người lần trước.”
Tô Nặc do dự dừng bước.
“Tuy tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo lời anh nói trong điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-thuong-tien-sinh/1334081/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.