“Nói, ở chung với nhau bao lâu rồi?” Đới An nghiêm túc hỏi. Tại sao lại dùng từ “ở chung với nhau”, từ này nghe không có phong cách chút nào! Tô Nặc dùng ánh mắt âm thầm phản đối, sau đó thành thật nói, “Cũng lâu rồi.” “Lâu rồi?!” Đới An nghe xong suýt chút nữa hộc máu, “Vậy tức là sau khi chụp ảnh quảng cáo cho Nhân Thụy, cậu liền hẹn hò với Âu Dương Long?!” Đúng vậy! Tô Nặc thành thật gật đầu, “Bọn tôi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên!” Mặc dù có hơi phóng đại một chút nhưng mấy chuyện tình tốt đẹp đều bắt đầu như thế! “Sao không nói sớm cho tôi biết?!” Đới An rống lên. “Anh có hỏi đâu mà nói.” Tô Nặc thở dài. “Việc này có mấy người biết?” Đới An bắt đầu lải nhải. “Chỉ có người nhà của tôi thôi.” Tô Nặc tự động đá Chung Ly Phong Bạch sang một bên, dù sao anh ta cũng không phải là người quan trọng! “Vậy thì tốt.” Đới An thở phào nhẹ nhõm. “Ái phi, anh sẽ không giận đâu, đúng không?” Tô Nặc dùng ánh mắt chân thành nhìn người đại diện. “Không giận mới là lạ!!!!” Đới An hét to. Yêu đương thì thôi đi, đã vậy còn yêu đàn ông, chuyện này đúng là hù chết người! Tô Nặc tận tình khuyên bảo, “Ái phi, nàng đừng có la hét um sùm như thế, nghe thô lỗ quá chừng!” Nếu không sau này làm gì có ai thèm lấy, tôi lại phải chạy tới nuôi anh, ăn đã nhiều mà còn kén chọn, giống như dính thêm đứa con riêng, vì vậy phải suy nghĩ mọi chuyện thật chu đáo. “Có lên giường với nhau chưa?” Đới An thẳng thắn hỏi. Tô Nặc cảm thấy hơi xấu hổ, cái chuyện ngủ với nhau đã xảy ra rất nhiều lần rồi bạn trai của tôi rất dũng mãnh làm tôi sướng muốn chết nhưng chuyện này không thể tùy tiện đem đi khoe hơn nữa có nói với anh thì anh cũng không hiểu bởi vì anh là xử nam mà, “Bọn tôi chưa từng lên giường với nhau!” Dối trá không thể tả! “Đã ngủ với nhau mấy lần rồi?” Mặt đỏ rần như vậy mà dám nói chưa có! Đới An tiếp tục rống giận — Dù sao hiệu quả cách âm của văn phòng này rất tốt. “Khoảng mười lần. . . . . Ấy không phải, thật ra chưa có lần nào hết!” Tô Nặc nghiêm túc nói. Sao mình lại nói mà không suy nghĩ như thế?! Đúng là ngu quá sức tưởng tượng! “Có chụp ảnh nhạy cảm không?” Đới An tiếp tục truy hỏi. Tô Nặc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Không có.” Cái này thật sự không có! “Có khả năng chia tay không?” Trên mặt Đới An tỏa ra ánh sáng thần thánh với hi vọng kéo Tô Nặc về con đường chính đạo. Tất nhiên là không! Tô Nặc buồn bực nói, “Sao anh lại trù ẻo người ta?!” Cư nhiên dám chia rẽ uyên ương, hành động điên rồ này thật sự không thể chấp nhận được! Đúng là quá nham hiểm và độc ác, “Ái phi, nàng làm trẫm thất vọng quá.” “Cậu mới là người làm tôi thất vọng!” Đới An úp mặt vào gối sô pha, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh long trời lở đất khi Tô Nặc come out sau này! Vừa nghĩ đến đó, Đới An cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung rồi lại nổ tung sau đó lại tiếp tục nổ tung! “Thật ra cũng đâu có gì nghiêm trọng.” Tô Nặc ngồi xuống đối diện ái phi của mình, “Yêu đương là chuyện bình thường, hơn nữa tôi thật sự rất yêu anh ấy.” “Yêu đương là chuyện bình thường, đúng, nhưng mà đối tượng của cậu không bình thường!” Đới An vẫn không thể hiểu nổi, sao lại đi yêu. . . . . Một người đàn ông! “Chuyện này sao mà khống chế được.” Tô Nặc tỏ vẻ vô tội, huống chi ngài giám đốc còn rất đẹp trai, muốn nhịn cũng không được! “Không thể chia tay thật sao?” Đới An vẫn không bỏ cuộc. Tô Nặc dứt khoát nói, “Nếu anh không cho chúng tôi đến với nhau, tôi sẽ lên Ngũ Đài Sơn* xuất gia.” *Ngũ Đài sơn là một trong tứ đại Phật giáo danh sơn tại Trung Quốc. Núi này là nơi có nhiều chùa chiền, tự viện quan trọng nhất Trung Quốc. Đới An tuyệt vọng ngã xuống sô pha, rốt cuộc mình đã tạo nghiệt chướng gì. . . “Ái phi.” Tô Nặc bám lên lưng hắn như gấu khôngala, “Anh nhất định phải chúc phúc cho tôi!” Đới An chán nản thở dài, chuyện động trời như thế này, nhất định phải mất một tuần mình mới tiêu hóa được — Nhưng cũng không đảm bảo sẽ tiêu hóa hết! Sớm biết như thế, trước kia mình sẽ không sống chết giúp cậu ta giành cái quảng cáo của Nhân Thụy! Đúng là sai một li đi một dặm! “Trong tương lai, chắc chắn anh cũng sẽ có một đoạn lương duyên!” Tô Nặc cảm thấy không nên chỉ lo cho hạnh phúc của bản thân, nhất định phải có lòng thương người, hắn thâm tình nắm chặt tay người đại diện, “Anh phải tin rằng trên thế gian thật sự có chân tình.” “Cậu để tôi yên lặng bình tĩnh chút đi.” Đới An kéo áo khoác trùm kín đầu. Tôi không muốn nghĩ đến mấy đoạn lương duyên vớ vẩn! Còn trong bệnh viện, Chung Ly Phong Bạch đang đút từng muỗng cơm trưa cho Mục Thu. Trông hệt như một người phụ nữ đức hạnh! “Món gì vậy?” Mục Thu nhai nhai thức ăn, cảm thấy hương vị rất lạ nên hỏi thử. “Canh đậu xanh cá lóc.” Chung Ly Phong Bạch lau miệng cho hắn, “Ăn nhiều một chút, rất tốt cho mắt của anh.” “Em làm à?” Mục Thu hỏi. Dĩ nhiên là do tôi làm rồi, phương thuốc bí truyền này ra nhà hàng cũng không mua được! Đạo diễn Chung kiêu ngạo nói, “Mua đại trong căn tin bệnh viện, năm đồng một tô lớn, còn tặng thêm ba chén cơm.” “Em nói dối.” Mục Thu nói, “Cái muỗng này không phải của bệnh viện, em đặc biệt làm cho anh phải không?” . . . . . “Anh nghĩ nhiều quá, muỗng này là tôi đem từ nhà tới!” Chung Ly Phong Bạch bình tĩnh đáp trả. Mục Thu cười với hắn, vẻ mặt vô cùng dịu dàng! “Đừng có bày ra vẻ mặt này!” Chung Ly Phong Bạch thẹn quá thành giận, vẻ mặt này thật sự làm cho lòng người rối bời! “Ăn ngon lắm.” Mục Thu sờ soạng nắm tay hắn, “Cảm ơn em.” Tuy trong lòng rất muốn gào lên, nhưng thấy Mục Thu mất cả buổi mới tìm được tay mình, đạo diễn Chung liền lập tức mềm lòng! Hắn đưa tay còn lại sờ mặt Mục Thu, dịu dàng hỏi, “Vết thương còn đau không?” “Tốt hơn nhiều rồi.” Mục Thu nói, “Năng lực phục hồi của anh rất tốt, em đừng lo.” Tôi! Vốn dĩ! Không hề! Lo lắng! Cho anh! Đạo diễn Chung vừa rít gào trong lòng, vừa đưa tay sờ sờ băng gạc của Mục Thu. Trái tim! Vỡ nát! Lũ côn đồ! Khốn nạn! Nhất định phải! Bị pháp luật! Trừng trị! “Nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Mục Thu cũng rất lo lắng cho Chung Ly Phong Bạch, “Gần đây anh thấy em không ngủ được bao nhiêu.” Chung Ly Phong Bạch vốn rất khó ngủ, chuyện Mục Thu bị thương càng khiến cho thần kinh của hắn mẫn cảm hơn! Hễ Mục Thu có bất kì động tĩnh nào, đạo diễn Chung đều tỉnh giấc, ngay cả tiếng nước lay động trong ly cũng không ngoại lệ, đã vậy ban đêm còn có y tá đi kiểm tra phòng, vì vậy cả đêm hắn có thể giật mình ba bốn lần, căn bản là không ngủ được. “Tôi không sao.” Chung Ly Phong Bạch thản nhiên nói, cho dù dưới mắt đã có hai quầng thâm đen xì. Nếu là bình thường, đạo diễn Chung nhất định sẽ cuống cuồng đi tìm mấy loại phấn lót khác nhau để che đậy, nhất định không thể để người khác nhìn thấy bộ dáng tiều tụy thảm hại của mình! Nhưng đây là trường hợp đặc biệt, vì thế hắn cũng không để ý lắm. “Cho dù em không đau lòng cho bản thân mình, anh cũng đau lòng cho bà xã của anh.” Mục Thu thốt ra một câu vô cùng cẩu huyết chỉ có trên phim. Nhưng dù vậy, mặt của Chung đạo diễn vẫn nóng lên. Cảm giác! Này! Thật! Hỏng bét! “Hay em nằm dựa vào anh ngủ đi.” Mục Thu nhích người qua, chừa một khoảng trống nhỏ kế bên, “Anh sẽ trông chừng cho, lần này không có ai đến quấy rầy em đâu.” Chung Ly Phong Bạch do dự một chút, sau đó rất phối hợp. . . Nằm xuống giường! Bởi vì thật sự mệt lắm rồi! “Ngủ đi.” Mục Thu dùng ngón trỏ vuốt vuốt mũi hắn. “Cần gì thì cứ gọi tôi.” Chung Ly Phong Bạch nói. “Ừ.” Mục Thu cầm tay hắn, “Mau nghỉ ngơi cho khỏe.” Tuy mặt trời buổi trưa rất chói mắt nhưng có tấm màn dày che lại, ánh sáng cũng mờ đi phần nào, rất thích hợp để ngủ trưa. Ba phút sau, hô hấp của Chung Ly Phong Bạch bắt đầu trở nên đều đều, bàn tay đang nắm tay Mục Thu cũng từ từ buông lỏng. Chắc là mệt lắm đây. . . . . . Mục Thu đau lòng nắm tay hắn. Mỗi ngày đều vì mình mà chạy ngược chạy xuôi, nấu cơm tắm rửa thay quần áo, tất cả đều do em ấy làm. Nếu không phải lần này bị thương, có lẽ phải rất lâu nữa, Mục Thu mới phát hiện ra một chuyện, đó là vào mỗi buổi sáng, Chung Ly Phong Bạch đều hôn nhẹ lên mặt hắn một cái, sau đó mới phách lối gào thét cái câu “anh dậy nhanh lên, nếu không tôi sẽ ly hôn với anh”! Tuy thị lực vẫn còn rất mơ hồ, Mục Thu cảm thấy trong lòng không còn nôn nóng nữa. Cuộc sống bây giờ cũng không có gì không tốt, không cần quan tâm đến việc công ty, không cần chạy ra ngoài xã giao, mỗi ngày đều được ăn những món nhẹ nhàng ngon miệng, lâu lâu còn được bác sĩ cho phép ra ngoài phơi nắng. Quan trọng nhất là luôn có người yêu ở bên cạnh. Phải nói là thoải mái hơn đi nghỉ phép nữa. Đợi đến khi Chung Ly Phong Bạch ngủ đủ giấc tỉnh dậy thì mặt trời đã lặn, chỉ còn lại ánh sáng ấm áp của chiếc đèn nhỏ trên đầu giường. “Sao trễ thế?” Chung Ly Phong Bạch ngồi dậy. “Không trễ lắm, mới hơn bảy giờ thôi.” Mục Thu nói, “Lâu rồi mới thấy em ngủ ngon như vậy.” Vì thế anh không nỡ đánh thức! “Chết rồi, tôi còn có hẹn.” Chung Ly Phong Bạch lục lọi tìm di động. “Anh biết, hẹn Khâu Tử Ngạn và Tô Nặc phải không.” Mục Thu nói, “Anh đã gửi tin nhắn cho Âu Dương, nhờ hắn hủy hẹn giúp em rồi.” “Anh? Gửi tin nhắn?” Chung Ly Phong Bạch nghe vậy thì giật mình, sau đó vẫy vẫy tay trước mặt Mục Thu, “Anh nhìn thấy rồi à?” Mục Thu thành thật trả lời, “Nhìn chưa rõ lắm, nhưng nếu để di động sát vào mắt thì vẫn miễn cưỡng thấy được chút chút.” Đạo diễn Chung nghe xong liền nổi giận, “Ai mượn anh vậy?! Anh có biết màn hình di động có tia phóng xạ không?!” Đúng là làm cho người ta! Không thể! Dịu dàng! Với hắn mà! Muốn bị chửi! Mới chịu nghe! Trong lúc Chung Ly Phong Bạch muốn gào thét, Tô Nặc cũng rất sốt ruột! Ban đầu hắn định đến bệnh viện thăm Mục Thu, sẵn tiện tám với Chung Ly Phong Bạch về tên thương nhân đê tiện La mặt sẹo, ai ngờ còn chưa ra khỏi công ty, ngài giám đốc đã gọi điện thoại tới, đầu tiên thông báo chiều nay Chung Ly Phong Bạch không khỏe nên cần phải nghỉ ngơi, vì vậy phải hủy hẹn; sau đó bảo hắn chuyển lời cho Khâu Tử Ngạn về chuyện hủy hẹn này! Tuy rằng tách hai câu ra thì không có vấn đề gì, nhưng khi ghép hai câu lại thì rất có vấn đề! Bởi vì điều đó chứng tỏ mình sẽ đến bệnh viện cùng lúc với Khâu Tử Ngạn! Sao anh ấy lại không ghen cho được! Nói không chừng đã biến thành hủ giấm chua rồi! “Thật ra em không có hẹn Khâu Tử Ngạn cùng đến bệnh viện!” Tô Nặc buồn bực nói, cái tên Khâu Tử Ngạn xấu xa! Không chỉ bơm cơ bụng giả mà còn đi phá đám quan hệ phu phu tốt đẹp của người khác! Marshmallow dựng thẳng đuôi, đứng bên cạnh xem náo nhiệt. “Có hẹn cũng không sao.” Âu Dương Long sờ sờ đầu nó, “Anh không để ý đâu.” Anh không để ý là tốt rồi nhưng em thật sự không có hẹn với hắn! Tô Nặc cảm thấy vô cùng oan ức! Trên thực tế từ lần trước hiểu lầm rồi chia tay suốt mấy tháng vì Khâu Tử Ngạn, Tô Nặc đã tránh Khâu tiên sinh như tránh Voldemort, ngay cả nói chuyện cũng không dám! Đang yên lành tự nhiên bị gắn cái mác “hẹn tên cơ bụng cùng đến bệnh viện”, oan uổng quá!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]