tiểu tình nhắm chặt đôi mắt, xoay người lại, cô mở mắt ra, phong cung thần, phong cung thần đang đứng ở đó. anh khác quá, nhưng cô làm sao không nhận ra dáng vẻ năm xưa ấy của anh, mãi mãi không quên, hai người đứng đó nhìn nhau, rồi lập tức chạy lại ôm lấy nhau, ôm nhau rất chặt
"anh về rồi, anh thật sự đã về rồi"
anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô
"tiểu tình, anh về rồi"
cô khóc lóc nhìn anh nói:
" anh biết không, mấy năm qua em nhớ anh rất nhiều, thực sự rất nhớ anh. những bức thư em gửi cho anh tại sao anh không hồi âm"
anh đau lòng nhìn cô, lấy tay lau những giọt nước mắt trên má cô:
"chẳng phải anh đã nói rồi sao, em đừng khóc, em mà khóc, anh lại không kiềm chế được bản thân"
anh nói tiếp:
"những bức thư đó, anh đều đã đọc, chỉ là không có cơ hội hồi âm cho em thôi, em biết anh rất bận mà, em có giận anh không?" anh nói như vậy, thực ra, những bức thư đó của cô, anh cất giấu rất kĩ, hễ có thời gian, lại lấy ra đọc hàng trăm lần vẫn không thấy chán.
cô dẩu mỏ, nói:
"tất nhiên là giận chứ?"
anh mỉm cười,
" vậy anh phải làm gì để em hết giận nào? "
cô ngẫm nghĩ,
" em muốn được đến phòng ở của anh "
cô nghĩ, anh sẽ phải suy nghĩ lâu, vì quân đội nhiều kỉ luật mà, ai ngờ anh đồng ý luôn:
"được, anh dẫn em đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-thanh-xuan-tuoi-dep-cua-chung-ta/2038415/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.