Cô tên là Mộ Giản Hương, một người con gái thuần khiết, trong sáng và tự tin, yêu đời. Cô trong sáng và mỏng manh đến nỗi, như loài hoa lưu ly tinh khiết chạm nhẹ bị tách rời. Anh là Tần Giang Minh, một cậu học sinh tài sắc vẹn toàn, học giỏi đứng nhất trường, chơi bóng rổ giỏi, đánh đàn piano giỏi, đẹp trai khiến biết bao nữ học sinh trong trường đều thích. Và kể lại thời thanh xuân có hai người là cô và anh cùng nhau trải qua, cùng yêu nhau, cùng học chung dưới một mái trường và chung nhau một ngăn bàn.
Thanh xuân bỏ đi để lại một niềm dĩ vãng trong trái tim, tưởng như nó chỉ là một quãng thời gian trôi qua bình thường, nhưng lại là quãng thời gian tươi nhất, tuyệt vời nhất. Hôm nay khó khăn, ngày mai còn khó khăn nữa nhưng ngày kia sẽ là ngày tuyệt vời. Ngày tuyệt vời của cô có anh, ngày tuyệt vời của anh có người khác... niềm đau khi qua đi sẽ lành lại, nhưng niềm đau về tình thì còn hàn gắn mãi mãi. Một đời nhớ thương anh sâu tận đáy lòng, khóc dòng một giọt nước mắt chảy rơi từ máu trong tim. Mưa thay nước mắt, máu thay nước mắt, vì nước mắt đã cạn mất rồi.
Như cô vì anh mà chung thuỷ một đời tương ái, nhưng cuối cùng chỉ là một tình yêu không có cái kết trọn vẹn. Như hoa mọc trong nước, nở giữa đầm bùn lầy lội, nhưng hoa vẫn tươi vẫn ngát thơm. Chỉ là cô không phải hoa, chìm trong nỗi đau đớn, chỉ có thể chìm, không thể nổi lên.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.