Trần Niệm khóa kĩ cửa nhà mình, vừa mới đi đến đầu cầu thang đã nhìn thấy Bắc Dã đang chờ.
Nước mưa trong đêm rửa sân sạch sẽ, hoa nhĩ hoàn đã nở, một đóa lớn màu đỏ tím sặc sỡ. Cậu khom người chọn lựa kĩ ở một bên. Tiếng bước chân của cô cũng không khiến cậu chú ý.
Trần Niệm xuống lầu đến bên cạnh cậu. Cậu đã hái hai đóa, kéo thành hoa tai mảnh thật dài, cánh hoa màu tím hồng là mặt hoa tai, đài hoa màu xanh lá nhạt nhét vào hai tai cô, nói: “Đẹp đấy.”
Trần Niệm: “…”
Cô sờ sờ tai, hơi ngứa, nhưng cũng không lấy xuống.
Lúc đội mũ bảo hiểm cũng hết sức cẩn thận.
Bắc Dã chở cô, dừng ở chỗ cách trường một con đường.
“Đến đây thôi.” Bắc Dã nói.
“Được.” Trần Niệm khẽ đáp.
Biết cậu không muốn các bạn cùng lớp nhìn thấy rồi nói về cô.
Cô xuống xe, trả mũ bảo hiểm cho cậu. Cậu đưa bánh mì và quà vặt đã mua cho cô, dặn dò: “Phải ăn hết.”
“Được.” Giọng cô nhẹ nhàng.
Cô nhìn vào trong túi giấy, ngửi ngửi. Cậu giải thích: “Đổi vị rồi, vị đậu đỏ. —— Ừm, em có thích đậu đỏ không?”
“Thích chứ.” Trần Niệm gật gật đầu.
“À, cái này.” Bắc Dã lấy một chiếc kẹp tóc từ trong túi ra, kiểu rất đơn giản, màu xanh lá nhạt.
Trần Niệm nhận lấy, hơi ngẩn người.
“Em…” Cậu chỉ chỉ tóc cô, ngón tay ra dấu bên trán cô, “Khi cúi đầu cứ rơi xuống.”
“Cảm ơn anh.” Mặt cô nóng lên. Cô cúi đầu, nói cảm ơn cũng nhẹ nhàng.
Cậu quay đầu đi, khẽ cong khóe môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-nien-thieu-cua-anh-va-em/17144/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.