Trở về thanh lâu, ngày trăm hoa rực rỡ ấy, tú bà Xuân Phong Lâu hỏi ta vẫn dùng hoa danh trước kia đúng không.
Ta cụp mắt xuống, đáp rằng phải.
Quy nô nhanh nhẹn treo mộc bài có khắc tên ta lên.
Hai chữ Tương Tư, đứng liền nhau thật duyên dáng, quyến rũ vạn phần.
Lúc sinh ra, mẹ ta trông thấy mấy hạt đậu trong mẹt, bèn đặt ta tên Hồng Đậu.
Sau này mẹ ta bỏ trốn, chủ sòng bạc bán ta cho Xuân Phong Lâu ngay trước mặt cha ta.
Cầm sư trong lâu từng đọc sách mấy năm.
Ông ta nói Hồng Đậu tầm thường quá, chẳng bằng đổi thành Tương Tư.
“Chàng ơi hái lấy cho nhiều, giống này mới thật gợi tình tương tư.”
Mắt tú bà sáng lên, vỗ tay tán thưởng.
Tương Tư, Tương Tư.
Thứ mà kỹ nữ có thể dựa vào, còn không phải là chút tương tư như có như không của các ân khách hay sao?
Ngoài con phố chiêng trống vang trời, là đội ngũ đón dâu của Tiêu gia.
Ta nhìn chằm chằm vào kiệu hỉ đỏ thẫm kia, không nói một lời.
Nguỵ Tử dựa vào lan can, vung vẩy chiếc khăn trong tay:
“Nếu lúc trước cô đi theo Tiêu Nhị, vẻ vang hôm nay chẳng phải cũng có một phần cô trong đó hay sao.”
Ta lấy chiếc khăn của nàng ta, lau khoé miệng, tiện tay ném xuống đất.
Bây giờ cũng chưa muộn.
Thứ mà Tương Tư ta muốn, người khác không cướp đi được.
02.
Nhị công tử Tiêu gia đón dâu, tiệc cưới tổ chức ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-mong-ve-tay-chau/3597761/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.