“Là ý —— gì?” Nghe được trả lời ngoài dự liệu, Khương Uyển có chút dại ra hỏi.
Lý Vân Thiên khôi phục nụ cười tàn khốc.
Khương Uyển có dự cảm bất hảo.
Lý Vân Thiên bắt đầu soát người, “Dao thủy tinh, dây thừng, dụng cụ mở khóa…” Cởi giày y ra, “Ngay cả trong giày cũng có dụng cụ, thực chuyên nghiệp a.”
Khương Uyển không thích ứng cau mày.
Bởi vì tiểu thâu bị trói, Lý Vân Thiên lấy cây kéo, bắt đầu cắt quần áo của y.
“Ngươi đang làm cái gì?” Khương Uyển giãy dụa tránh né cây kéo.
Lý Vân Thiên dùng chân đạp vai y, tiếp tục cắt quần Khương Uyển, “Đương nhiên là xem xét ngươi còn dấu dụng cụ gì không!”
Vải dệt thấp kém chậm rãi bị cắt bỏ, Lý Vân Thiên chậm rãi vuốt theo đường cong bắp đùi tế gầy mà dẻo dai của Khương Uyển.
“Thực trắng a, quả nhiên là người thuộc chức nghiệp không thể đứng trước ánh sáng.” Hắn châm chọc nói.
Kéo dao động đến vị trí cái mông.
Mũi nhọn của kéo lạnh băng khéo đưa đẩy, trượt trên làn da, Khương Uyển lông tơ dựng đứng.
So với xúc cảm sinh lý, nội tâm sợ hãi bất an càng nhiều một ít, đi ăn trộm mà bị bắt, lại trải qua ám chỉ của chủ phòng, y lọt vào giam cầm tư nhân… Sẽ bị đối đãi thế nào, Khương Uyển đã không dám suy nghĩ.
Quần trên mông bị cắt thành vòng tròn to, vải bị rút khỏi dây thừng, kế tiếp là quần lót, quần lót chất bông màu trắng thập phần sạch sẽ, cũng vô pháp may mắn thoát khỏi bị trực tiếp cắt hỏng, trừ bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-mien-su-dich-tinh-phuc-sinh-hoat/1507896/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.