“Hắn nói cô em đi đến đó để làm gì?”
Nữ sinh buộc đuôi ngựa cầm vé xe đưa cho Hà Cao, rồi lại hỏi Trương Lỵ Thuần. Trương Lỵ Thuần bị ghim chặt có chút chịu không được.
“Hắn không có tiền.”
“Liên lạc như thế nào?”
“Gọi điện thoại di động cho tôi.”
“Số?”
“Không hiện ra.”
“Vậy sao cô em liên lạc được với hắn?”
“Không liên lạc được, đều là do hắn gọi tôi trước.”
“Vậy các người hội họp ở đâu?”
“…Trước kho đồ của trạm xe.”
Hà Cao hừ một tiếng: “Suy tính thật chu toàn. Cô em cũng nghe lời thật, nó nói cái gì cũng làm theo.”
“Tôi yêu hắn! Tôi yêu hắn! Tôi nguyện ý vì hắn mà đi chết!” Bị cắt đứt giấc mộng “Uyên ương bỏ mạng” cùng với Hà Tống, Trương Lỵ Thuần giống như mất hết lý trí, liều mạng mà khóc thét: “Nếu như hắn tiến vào tù tôi cũng có thể chờ hắn! Mười năm hai mươi năm tôi cũng có thể chờ! Mày có thể sao? Mày là đứa ngụy quân tử!”
Câu cuối cùng, là cô nói với Phương Tử Cách.
“Tớ cái đứa ngụy quân tử này sẽ không để cho hắn phải ngồi tù.” Phương Tử Cách lạnh nhạt nói: “Ca, thả cô ấy đi đi.”
Trương Lỵ Thuần trừng Phương Tử Cách, ánh mắt tràn ngập hận ý, ngay cả bụi bặm trên quần áo cũng không phủi mà quay đi.
“Ca, có thể tìm người theo dõi cô ấy không? 24 giờ.”
Hà Cao liếc mắt ra hiệu với nữ sinh buộc đuôi ngựa, cô ả lập tức động thủ đi an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-ky-khat-vong-cua-thieu-nien/2548595/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.