Phương ba Phương mẹ thấy Hà Tống, không thể thiếu được nên mỗi người đều cảm ơn một vòng.
Hà Tống giả bộ ngoan ngoãn hết sức, nghiễm nhiên bày một bộ tri ân không cần báo đáp, từ đây dùng thân phận “bạn tốt của Phương Tử Cách” tự do ra vào phòng bệnh. Phương ba Phương mẹ thấy con trai cũng đã có bạn ở bên, nên một người lại bắt đầu làm việc riêng của mình. Phương Tử Cách cũng rất vui vẻ, cùng Hà Tống đem phòng bệnh thanh tĩnh tạo thành thế giới riêng của hai người bọn họ.
Cơm bệnh viện ăn không ngon, Phương Tử Cách vừa thấy cơm nước đã mặt nhăn lại. Tất nhiên là Hà Tống nhận ra điều này, mỗi ngày đều làm ở nhà rồi mang đến cho cậu, muốn ăn cái gì thì làm cái đó.
Phương Tử Cách quả thực nghĩ không muốn ra viện.
Hà Tống mang cục sạc pin đến cho cậu, Phương Tử Cách mở máy mới phát hiện vừa nằm viện có mấy ngày mà Hà Tống đã nhắn tin cho cậu rất nhiều.
Thì ra là do ba mẹ luôn ở bên, người ở đồn công an và trường học cũng hay ghé qua, nên Hà Tống mới không tiện lại đây.
Một bên đọc tin tức một bên uống canh Hà Tống nấu, Phương Tử Cách hạnh phúc muốn chết.
“Ăn cơm đừng nhìn điện thoại di động.” Hà Tống lấy điện thoại của cậu đặt qua một bên: “Ăn thật ngon.”
“Ò.” Phương Tử Cách thế nhưng rất ngoan, không bao giờ giận dỗi hắn nữa.
“Lão công… Sao cậu lại tìm được tớ…?”
Hà Tống liếc mắt ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-ky-khat-vong-cua-thieu-nien/2548582/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.