“Có lẽ câu chuyện về con tàu cứu thế của cậu nghe hơi điên rồ, cháu rể ạ. Nhưng khi trông thấy những gì tận mắt chứng kiến, ta còn có thể nói gì đây?” – Lão Adam chậm rãi than thở.
Âm thanh lão phát ra không hề rõ ràng, cứ như thể lão đang cố nuốt lại từng chữ, từng chữ, không cho phép chúng thoát ra khỏi khoang miệng của mình vậy.
Thuốc Nổ không quá chú tâm vào nhận xét ấy. Cậu đưa mũ bảo hộ của mình rời xa ra khỏi mũ bảo hộ của lão Adam, tỏ ý rõ rệt rằng mình cần một chút không gian riêng để suy nghĩ.
Hình ảnh ba viên thiên thạch kia cứ chạy đi chạy lại trong đầu cậu, nhưng theo một trật tự hoàn toàn khác.
Một viên thiên thạch lao vào một viên thiên thạch khác. Viên thiên thạch bị lao vào liền vỡ ra thành hai mảnh lớn, trong khi viên ban đầu bị đẩy chệch ra khỏi lộ trình vốn có của nó. Hoàn toàn đúng với các quy luật vật lý, hoàn toàn không có gì bất thường, chỉ là một vụ va chạm đang hàng ngày hàng giờ xảy ra ở trong vũ trụ, chỉ có vậy thôi.
Sở dĩ có sự khác nhau lớn như vậy giữa những gì Thuốc Nổ thấy được và những gì cậu tưởng tượng trong đầu là bởi vì…
Cậu đang quan sát những mảnh thiên thạch kia dưới góc nhìn ngược thời gian.
Thế giới của những viên thiên thạch có dòng thời gian chảy ngược lại hoàn toàn so với dòng thời gian của cậu…
Hay nói đúng hơn…
Là thời gian của cậu bị lỗi mới đúng, nó không chảy xuôi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-lui-tan/1742497/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.