“Peaky!” Tiếng nói của lão Adam vang lên trong không gian, phá vỡ sự tĩnh lặng giống như vĩnh hằng ở trong khoang cứu hộ mini lúc này. Thuốc Nổ đưa chiếc đồng hồ nhỏ ở trên tay lên, cố làm ra như thể khoảng cách gần hơn sẽ giúp cho lão Adam và Peaky nói chuyện được với nhau dễ dàng hơn vậy. [Tôi đây!] – Ma pháp bậc 4 đã từng quản lý xã hội Namuh cất lên tiếng trả lời vẫn như nó bao lần khác. “Cô có thể tải giúp tôi mấy bài hát tôi yêu thích vào trong khoang cứu hộ nhỏ này?” [Dĩ nhiên là được!] “Cháu rể không phiền chứ?” Thuốc Nổ lắc đầu. Xem ra lão Adam có vẻ thoải mái hơn rất nhiều khi chỉ phải ở một mình với Thuốc Nổ, thay vì cứ phải nhìn sắc mặt của Vlare Papenhuyzen và lão Kohei mà nói chuyện. Những giai điệu vang lên. Từ tốn và chậm rãi. Chúng mang một màu đượm buồn, nhưng kiên quyết, thể hiện đúng cái khí chất của con người Namuh tại nơi tận cùng của vũ trụ này. “Bài hát này kể về gì thế?” – Thuốc Nổ hứng thú hỏi. “Một câu chuyện dành cho trẻ con của Namuh. Nếu cháu rể có hứng thú, ta sẽ kể cho mà nghe.” Rồi cũng chẳng đợi Thuốc Nổ trả lời là đồng ý hay không, lão đã bắt đầu liến thoắng: “Chuyện kể rằng… ngày xưa ở Namuh có một chàng thanh niên Namuh kỳ lạ với ước mơ được trở thành người đứng đầu của Hiến Quốc này. Cậu ta chẳng có tài năng gì đặc biệt, công việc hiện tại cũng tầm thường, nhưng lúc nào cũng ăn to nói lớn, bởi vậy những người Namuh khác luôn luôn cười nhạo cậu ta không biết lượng sức mình. Rồi một ngày cậu ta sở hữu một năng lực đặc biệt…” Lão Adam cố ý kéo lấy một hơi dài. Tới tận khi Thuốc Nổ vừa tức vừa buồn cười mà nói: “Là năng lực đặc biệt gì?” Thì lão mới tiếp tục kể: “Cậu ta có thể sống đi sống lại một ngày cụ thể. Vào cuối ngày hôm đó, chỉ cần cậu ta mong muốn, cậu ta lại có thể đưa toàn bộ thế giới trở về điểm bắt đầu của ngày. Tất nhiên, chỉ riêng cậu ta có thể giữ được toàn bộ ký ức. Cháu rể đoán xem, cậu ta sẽ làm gì?” Câu chuyện này đối với Thuốc Nổ có phần nào đó quen thuộc, giống như cậu đã từng nghe ở đâu đó rồi: “Năng lực này không phải là thứ phù phiếm con người có thể đùa giỡn cho vui trên đầu môi chót lưỡi. Nó không chỉ là một năng lực mà còn là một thử thách cho giá trị đạo đức của con người. Liệu có mấy ai có thể giữ được mình mà không làm những việc trái với luân thường đạo lý trong trường hợp đó? Cậu ta làm gì ấy à? Điều đó không dễ để nói đâu, còn tùy vào con người cậu ta như thế nào nữa.” Lão Adam cười cười: “Cháu rể vẫn luôn nghiêm trọng như vậy. Đây chỉ là một câu chuyện đơn giản cho trẻ con nghe thôi mà. Cậu ta bắt đầu học tập, nỗ lực không ngừng, mục tiêu là để trở thành con người mà cậu ta luôn mơ ước. Có điều, cậu ta nhanh chóng nhận ra rằng, mình có thời gian vô hạn. Bởi vậy, chẳng việc gì phải vội vàng cả. Thay vì thế, cậu ta tìm cách tận hưởng tất cả những gì mới lạ mà cậu ta chưa từng biết.” Thuốc Nổ nhún vai, từ chối bình luận về điều này. “Cuối cùng, tới một ngày, cậu ta chán nản với mọi thứ. Cậu ta chán nản với bản thân cái ngày lặp đi lặp lại vô tận này, chán nản với tất cả những trải nghiệm mà mình đã đi qua. Thậm chí, cậu ta chán nản với cả ước mơ trở thành lãnh đạo của Hiến Quốc.” “Rồi sau đó làm sao nữa?” “Cậu ta cố ý trốn thuế trong sổ sách ở nơi làm việc. Sau đó, cũng chính cậu ta nặc danh tố cáo bản thân đã làm điều đó. Thế là cậu ta bị bắt vào tù! Ở trong đó, cậu ta lại bắt đầu trải nghiệm những thứ mới lạ mà cậu ta không thể tìm thấy bên ngoài.” “Và rồi?” “Hết chuyện.” Lão Adam nghiêng nghiêng đầu, làm như câu chuyện mình kể là thứ gì đó hay ho lắm mà Thuốc Nổ không hiểu được ẩn ý thâm sâu ở đằng sau đó. “Câu chuyện này thì có ý nghĩa gì” – Thuốc Nổ xua tay. “Cậu nói xem?” Thuốc Nổ suy nghĩ một lát rồi đáp: “Nó nói về ý nghĩa của cuộc sống? Con người không bao giờ có thể sống được hai lần. Thời gian qua đi sẽ không bao giờ có thể trở lại, bởi vậy phải luôn trân trọng tới từng giây, từng phút thời gian của mình thay vì đắm chìm vào những thứ vô bổ?” Lão Adam gạt phắt đi: “Lại nghiêm trọng hóa vấn đề rồi. Ý nghĩa của câu chuyện này rất đơn giản. Đó là trên đời này chỉ có hai thứ là tuyệt đối thôi. Một chính là cái chết, và hai chính là phải đóng thuế đầy đủ.” Thuốc Nổ vỗ trán, thực sự là không còn lời nào để mà nói với lão già này nữa. Khoang cứu hộ cứ thế trôi lơ lửng ở trong không gian trên nền nhạc trầm buồn. “Xin lỗi, tôi hơi căng thẳng” – Phải mất một lúc lâu sau để lão Adam nói tiếp lời này. Thuốc Nổ gật đầu, cũng phần nào hiểu được tâm trạng của lão. Không chỉ có mình lão có cảm giác như vậy mà chính cậu cũng đang có một phần cảm giác này. Chỉ là cậu đã học được cách kiềm chế những cảm xúc của mình tốt hơn lão rất nhiều mà thôi. “Vậy chúng ta đi nơi kia trước hay…” “Lão cứ bình tĩnh. Chúng ta phải đi tìm Marvelrick Spacehopper trước. Chuyện nào ra chuyện đó. Chỗ kia thì lúc nào tới mà chẳng được.” Lão Adam không phải là không biết điều này, chỉ là lão không nhịn được mà thôi. “Thoát ra khỏi khu vực của ma pháp không gian rồi!” – Thuốc Nổ nói. Cũng đúng lúc này, cậu giật mình tới mức phải ngay lập tức sử dụng phanh khẩn cấp để hãm khoang cứu hộ của bọn họ lại. Nơi này của họ đã vô cùng tiệm cận với hàng rào Quái Thú Vũ Trụ ngủ đông có tới hàng tỷ tỷ con nằm bao bọc xung quanh Namuh. Tuy nhiên, đó không phải là lý do Thuốc Nổ dừng tàu. Trước mặt bọn họ đang án ngữ xác chết của một con Quái Thú Vũ Trụ kỳ lạ. Kích thước của nó hẳn không có gì không ổn. Có điều, khác với những con Quái Thú Vũ Trụ thông thường có tới tám cái chân, con vật này chỉ có bốn cái chân mà thôi. Hơn nữa chân của nó dài hơn những đôi chân béo núc, ục ịch của đồng loại rất nhiều. Đôi mắt của nó mở rất to và có thể quan sát rõ ràng, khác hẳn so với phần lớn những con khác khi mà đôi mắt của chúng đã tiêu biến đi hoàn toàn. Làn da xung quanh của nó không hề đều màu mà có vô số những vằn vện và đốm trắng sáng màu hơn hẳn so với nước da bình thường. Màu trắng này hơi ngả vàng nhạt, rất phi tự nhiên, chẳng hề giống như sinh ra đã vậy mà kiểu giống như được ai đó dùng giấy dán tường dán lên con vật vậy. “Là con đột biến” – Lão Adam thì thào. Thuốc Nổ quan sát một lúc nữa để chắc chắn thì trả lời với lão: “Không cần phải sợ đâu, nó đã chết rồi. Không thể gây nguy hiểm cho chúng ta nữa.” Sở dĩ Thuốc Nổ có thể khẳng định như vậy là bởi vì cậu quan sát được những khoảng khe hở vô cùng nhỏ ở trên thân của con Quái Thú Vũ Trụ này. Về tổng thể, nó đi bị ai đó hoặc sinh vật nào đó thái ra thành vô số mảnh như thái hành tây rồi. Các phần cơ thể còn dính sát với nhau là bởi vì không có lực tác động nào đẩy chúng ra xa thôi, chứ không một sinh vật nào có thể còn sống khi bị băm nát tới chừng đó được. “Máy phát tín hiệu cho thấy có một người vẫn tiếp tục di chuyển về phía đằng trước, hướng về bức tường Quái Thú kia. Xem ra rất có thể là Marvelrick Spacehopper vẫn còn sống.” Thuốc Nổ cũng chẳng hiểu vì sao ông ta giết được thứ này rồi không quay lại tụ tập với người Namuh mà lại tiếp tục hướng tới phía trước. Song, đó cũng chẳng phải chuyện cậu cần quan tâm lúc này. Thuốc Nổ khởi động lại tên lửa đẩy của khoang cứu hộ. Rục Rục! Những âm thanh ầm ầm vang lên. Cái khoang có thêm quán tính nhích về phía ngang để tránh cái xác kia một chút. Có điều, nó không tăng tốc lên được nữa, dù cho động cơ tên lửa vẫn đang hoạt động. Thuốc Nổ đành phải hãm phanh lại: “Hình như có một thứ gì đó kẹt lại ở bên trong roăng chữ O của tên lửa đẩy. Lão đợi một chút, tôi ra xem thế nào.” “Nhanh lên nhé.” Thuốc Nổ mở cử khoang chính, gài dây buộc vào thân người thật chặt, sau đó lần mò theo bờ vách của khoang cứu hộ. Cậu thử rờ rờ tay vào phần bên ngoài của roăng chữ O thì thấy không nóng mấy, hẳn là nhiệt độ đã nhanh chóng tản đi, không thể xuyên qua được lớp đồ bảo hộ không gian được nữa. Thế là cậu mạnh dạn đưa luôn cả tay vào bên trong khoang chữ O bắt đầu lục lọi. Sau khoảng mười giây, Thuốc Nổ nhíu mày, tiếp tục luồn tay vào sâu bên trong hơn nữa. Ngay lúc này, cậu cuối cùng đã chạm được một thứ gì đó cưng cứng và đàn hồi. Thuốc Nổ bám tay kia vào thành tàu, dùng lực giật mạnh một phát, thứ đó liền bị kéo phăng ra khỏi cửa xả của động cơ. Khi Thuốc Nổ định thần, tuy thứ kia đã bị ám thêm muội than và khói dày đặc nhưng cậu vẫn có thể từ hình dáng, dễ dàng nhân ra được đây là thứ gì. “Một đôi cánh của bộ giáp lính Cộng Hòa hay mặc!” – Thuốc Nổ giật mình. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía sau tàu. Nơi đây chỉ là vũ trụ mênh mông, nào có con tàu nào của Cộng Hòa lướt qua khu vực kia chứ? Thuốc Nổ hoàn toàn không biết nên giải thích chuyện này thế nào thì đột nhiên lão Adam hét lên trong bộ đàm liên lạc: “Cháu rể, cẩn thận!” “Lão điên rồi hay sao, sao dám mở bộ đàm ở bên ngoài ma pháp không gian kia chứ?” Thuốc Nổ giật bắn người, quay lại. Con Quái Thú Vũ Trụ tưởng như đã chết kia đang vùng vẫy liên tục, giận dữ nhìn về phía Thuốc Nổ. Khoảng cách giữa Thuốc Nổ và nó lúc này còn chưa tới nổi hai mươi mét, hơn nữa cậu không có khoang tàu bảo vệ. Tuy nhiên, không vùng vẫy thì còn may, khi nó vùng vẫy, các phần cơ thể của nó vốn chẳng còn bất kỳ một cơ quan nào liên kết lại nhanh chóng bị văng ra khắp nơi xung quanh. Từ bên trong cơ thể nó, các chất dịch cơ thể chảy ra đậm đặc. Sự sống của con vật nhanh chóng trôi đi. Thuốc Nổ cũng bình tĩnh trở lại, nhìn vào đôi mắt của con vật. Vì một lý do nào đó, cậu cảm thấy được cảm xúc buồn bã khó hiểu của con vật lúc này. Đúng vậy! Là buồn bã. Con thú liên tục mở miệng, dùng chút sức lực cuối cùng để gào lên từng hồi đau đớn. Lão Adam từ bên trong cửa kính đang liên tục vẫy tay ra hiệu cho Thuốc Nổ trở lại bên trong khoang cứu hộ nhưng cậu vẫn còn đứng bần thần ngoài đó. Không biết có phải do ảo giác hay không mà Thuốc Nổ cảm giác như những lời gào thét vô nghĩa của con Quái Thú kia phát ra theo một nhịp điệu nào đó. Giống như… Giống như là nó đang cố nói chuyện với cậu vậy. Tất nhiên, Thuốc Nổ chẳng thể nghe được nó đang gào cái gì trong môi trường không có không khí này. Cậu lại càng không cho rằng lũ Quái Thú Vũ Trụ này có hiểu biết gì về ngôn ngữ hay có thể giao tiếp với các sinh vật có trí khôn. Thuốc Nổ lắc đầu tự giễu, quay trở lại cửa tàu đang mở. Vào thời khắc cậu chuẩn bị đặt chân của mình vào trong đó, Thuốc Nổ đột nhiên đờ người, miệng lẩm bẩm bằng khẩu hình miệng một cụm từ trong tiếng Namuh ít ỏi mà cậu đã học được: “Cứu…tôi…?” Cậu ngoái đầu ra bên ngoài nhìn lại. Chỉ tiếc là, không biết con Quái Thú Vũ Trụ kia đã chết mất từ lúc nào rồi. … “Cậu làm gì mà đờ người ra vậy cháu rể? Suýt nữa tôi đã tưởng cậu bị thứ kia ăn thịt rồi đấy.” Thuốc Nổ không trả lời câu hỏi của lão Adam, cậu còn đang mải suy nghĩ tới chuyện kia. Cậu theo bản năng mà hỏi: “Người kia đi đâu rồi? Anh ta chắc chắn không thể tồn tại lâu bên ngoài vũ trụ nơi này đâu. Nhất định phải cứu anh ta trước khi hệ thống duy trì sự sống của anh ta cạn kiệt. Hi vọng đó đúng là Marvelrick Spacehopper.” “Đúng cao độ rồi, cứ theo mặt phẳng hoàng đạo này đi về góc chín giờ là được” “Con tàu” thu nhỏ của bọn họ lần theo manh mối, cuối cùng chẳng bao lâu đã đụng phải rào cản khó khăn nhất. Họ đã buộc phải dừng khoang cứu hộ tại ngay trước đám Quái Thú Vũ Trụ vô cùng vô tận đang nằm ngủ đông ở trước mặt. Lão Adam nói với một giọng buồn buồn: “Xem ra chẳng có hi vọng gì rồi, đây là nơi mà dấu tích kết thúc.” Thuốc Nổ ngắm nghía một hồi rồi lắc đầu: “Chưa đâu, chúng ta vẫn còn có thể đi tiếp.” Cậu hơi lái khoang tàu vũ trụ hạ thấp xuống một chút. Tại đây, hai người họ đã nhìn thấy được một cái lỗ hổng khổng lồ nằm ở giữa cổ họng của một trong những con Quái Thú Vũ Trụ đang ngủ đông tại nơi đây. Chỉ tiếc là xem ra, giấc ngủ này chính là ngàn thu vĩnh biệt. Thuốc Nổ nói: “Người kia đoán chừng đã sắp cạn thiết bị hỗ trợ sự sống, bởi vậy mới không thể không tìm một nơi có nhiệt độ ấm áp hơn để trú tạm. Tới đây thì máy dò xem như vô dụng rồi. Đỗ khoang cứu hộ ở đây đi, chúng ta tiếp tục lần theo bằng đường bộ vậy.” Thuốc Nổ cố định quán tính của tàu, mở cửa khoang, chuẩn bị tiến xuống. “Lão làm gì thế?” “Chúng…Chúng ta thực sự phải tiến vào trong bụng thứ đó à?” “Nó đã chết rồi, lão sợ cái gì. Mà dù cho nó có còn sống đi chăng nữa, chỉ cần chúng ta không chui vào dịch dạ dày của nó thì có vấn đề gì đâu. Tới tận đây rồi sao mà lão còn nhát gan thế?” “Cháu rể à…Ta…” Lão ấp a ấp úng, Thuốc Nổ đành phải nhắc lại: “Không phải lão muốn kiểm chứng điều đó à? Nếu không đi tiếp thì kiểm chứng kiểu gì. Dù có không phải đi tìm Marvelrick Spacehopper chúng ta cũng phải tiến tới bằng cách này hay cách khác mà thôi. Đừng có kéo dài thời gian nữa. Rút cục lão có đi hay là không đây.” Trí giả Adam hít sâu một hơi, lải nhải: “Đi thì đi, thằng cháu rể chẳng hiểu cho tâm trạng của lão già này gì cả. Cậu với cháu gái của ta đúng là một cặp trời sinh, giống y hệt nhau.” Thuốc Nổ cũng lười chỉnh lời của lão, cứ mặc kệ lão thích nói gì thì nói. Bọn họ bỏ lại con tàu ở đó, nối dây cột nó vào trong cái xác của con Quái Thú Vũ Trụ, sau đó từ từ theo đường khoang miệng của nó lần mò vào bên trong. Thuốc Nổ bật đèn pin lên. Ở nơi này thì còn lo lắng tới việc bật đèn pin sẽ bị thứ gì đó phát hiện chính là thừa thãi. “Có ai không? Marvelrick?” – Lão Adam hét lạc cả giọng. Thuốc Nổ thấy hành động hoạt kê của lão thì lại một lần nữa phải nhắc lại: “Nơi này không có không khí, lão hét cho ai nghe? Uổng công lão là trí giả.” Mặt mo của lão Adam đỏ ửng lên. Lão cũng mặc kệ Thuốc Nổ, vung tay đẩy thân người trôi xa hơn về phía trước, tựa như đang lẫy vậy. Thuốc Nổ cười cười bám theo. Họ phải liên tục tránh những chất nhầy đậm đặc tính acid vẫn còn đầy ở bên trong ống thực quản của loài sinh vật này. Cuối cùng, Thuốc Nổ và lão Adam hoàn toàn không thể tiến lên được nữa vì bị một bãi trong số đó chắn ngang hoàn toàn đường đi. Thuốc Nổ suy ngẫm một chút, bắt đầu đi ngược trở lại vòm họng, lần mò xung quanh. Hai người bọn họ phát hiện ra được một đường ngách nhỏ ẩn phía đằng sau lớp thịt đã thối rữa, thông lên phía trên, dường như là một trong số những mạch máu đã khô cạn. Đây là lần đầu tiên Thuốc Nổ có thể chứng kiến được não của loài Quái Thú Vũ Trụ này. Trái với suy nghĩ của nhiều người Namuh cho rằng Quái Thú Vũ Trụ là loài sinh vật không não, chúng ngược lại có một bộ não rất lớn và trông bên ngoài cũng vô cùng phức tạp thậm chí kể cả là so với não của con người. Hai người cũng chẳng có thời gian mà đi tán gẫu về giải phẫu sinh học của loài vật này. Họ chỉ nhìn lướt qua não bộ của nó một lúc, sau đó tiếp tục lần mò theo một đường ngách nhỏ khác, lần này thì đã có thể tiếp tục đi sâu hơn vào cơ thể của nó. Quái Thú Vũ Trụ không có trái tim. Thuốc Nổ cũng chẳng rõ nó bơm chất dinh dưỡng đi nuôi các bộ phận khác ở trong cơ thể kiểu gì. Nó cũng hoàn toàn không có cái gọi là dạ dày. Khi Thuốc Nổ và lão Adam đục vòng qua được lớp dịch acid, họ đã tới trực tiếp một đoạn ruột của con Quái Thú Vũ Trụ này. Thức ăn đều được tiêu hóa hoàn toàn trực tiếp ở nơi đây chứ không phải thông qua một bộ xử lý trung tâm gọi là dạ dày nào cả. Tuy nhiên, có vẻ như là do lâu ngày không có thức ăn, đoạn đỉnh của ruột này đã bị dịch acid bên trong cơ thể đục cho thủng ra lỗ chỗ, chẳng có nơi nào là lành lặn cả. May mà hai người Thuốc Nổ không thể ngửi được mùi, chứ không thì chắc họ đã chết ngộp vì hương vị của nơi này. Ở đây cũng có tương đối nhiều ngóc ngách phân tán. Để tiết kiệm thời gian, họ chia nhau ra tìm kiếm qua trước khi tiếp tục tiến về phía đuôi con Quái Thú Vũ Trụ. “Bên lão có thấy gì không?” – Thuốc Nổ hỏi. “Tôi đã đi khắp hai vòng liên tục rồi, chẳng có cái gì còn tồn tại cả. Thậm chí xác người thối rữa cũng chẳng thấy nữa chứ đừng nói chi là người sống.” – Khuôn mặt lão Adam vẫn chưa hết bực dọc vì lời nói lúc trước của Thuốc Nổ. Thuốc Nổ đưa một tấm huy hiệu lên hỏi lão Adam: “Lão xem, cái này có phải…” Lão Adam giật bắn người: “Đúng rồi! Đây chính là huy hiệu thành viên chỉ huy cao cấp của Quân Đoàn, có thể ra lệnh cho tất cả các chỉ huy bốn vùng quân sự. Chỉ có Marvelrick Spacehopper có được cái huy hiệu này thôi. Cậu tìm thấy nó ở đâu?” “Bên kia, khoang thứ năm.” – Thuốc Nổ chỉ tay. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau. Như vậy là họ đã đi tìm kiếm đúng hướng. Nhưng Marvelrick Spacehopper lại đi nơi nào? Thuốc Nổ và lão Adam tiếp tục lần mò theo ruột của con Quái Thú Vũ Trụ. Đoạn đường này đã đủ dài tới mức, gần như mọi người bình thường sẽ sử dụng các phương tiện cơ giới để di chuyển chứ chẳng có ai rảnh rỗi mà đi bộ. Không ngờ được, nó lại chỉ là một bộ phận bên trong của một loài sinh vật duy nhất. Đoạn cuối của ruột lại là một đống bùi nhùi vô cùng hỗn loạn, gần như chẳng còn bất cứ con đường nào để tiến lên nữa. Thuốc Nổ và lão Adam chẳng còn cách nào khác phải lăn lộn vào bên trong đó, tìm kiếm những khe hở, những đoạn mà tảng thịt kia không ép lại vào nhau quá chặt để từng bước, từng bước một mà nhích lên. “Phía trước…Phía trước có ánh sáng.” Thuốc Nổ quay đầu lại nói vào trong mũ của lão Adam. Lão Adam lúc này đã mệt tới nỗi hoàn toàn không thể đáp lại lời cậu được nữa. Khoảng hơn mười phút sau, cuối cùng họ đã thoát ra được khỏi đống bùi nhùi kia, thông qua một cái lỗ nhỏ, chẳng biết có mục đích để làm gì ở phần phía sau cùng của con Quái Thú Vũ Trụ, để lại một lần nữa chui ra. Nơi này, bất ngờ thay, đã nằm phía sau của bức tường Quái Thú Vũ Trụ ngủ đông khổng lồ kia, xem ra bản thân của bức tường này cũng chẳng được dày dặn, lớp lang cho lắm. Thuốc Nổ và lão Adam hoàn toàn lặng người trước khung cảnh trước mặt này. Vũ trụ mênh mông bao la đang ở ngay phía trước mặt của họ. Một vũ trụ rộng lớn và tự do, trong tầm mắt chỉ thấy màu đen nền của vũ trụ chứ hoàn toàn không thấy bất kỳ một con Quái Thú Vũ Trụ nào khác. Cứ như thể toàn bộ lũ Quái Thú Vũ Trụ đã tập trung hết cả về phía nơi bất hạnh Namuh này vậy. Xen lẫn với màu đen của vũ trụ là một màu sắc xanh vô cùng rực rỡ. giống như ai đó đang đốt hàng triệu, hàng tỷ cây pháo hoa mini màu xanh trước mặt họ. Luồng ánh sáng từ những cây pháo hoa này tách biệt ra thành hai hướng đối nghịch với nhau hết sức rõ rệt. Một trong số đó dài và rõ nét hơn, tựa những vệt sáng của sao chổi bay lướt qua bầu trời. Phía còn lại thì ánh sáng bị dồn nén lại, tựa như ngọn lửa bếp gas đang bị một cái nồi đè lên trên. Lão Adam bàng hoàng che miệng không thốt nên lời. “Nó là sự thật!” – Thuốc Nổ lẩm bẩm. Trước mắt của họ đang xuất hiện một sự việc hoàn toàn đi ngược lại các quy luật nhân quả của loài người. Ba mảnh thiên thạch ở phía bên ngoài kia đang hướng thẳng về phía nhau theo ba đường thẳng cùng đồng quy lại một điểm. Chúng va chạm với nhau tại đúng y chóc một thời điểm dù cho tốc độ của chúng khác xa nhau. Hai trong số ba mảnh thiên thạch tự động ghép liền lại với nhau, giống như từ thuở thiên địa tạo hóa, chúng vốn đã là hai mảnh ghép hoàn toàn phù hợp với nhau vậy. Mảnh thiên thạch mới tạo ra và mảnh thiên thạch còn lại trong ba mảnh ban đầu lại cứ như thế mà tách nhau ra, bay theo hai hướng hoàn toàn khác nhau, một chút sứt mẻ cũng không có, cười nhạo vào tất cả các định luật của Isaac Newton về lực và phản lực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]