“Peaky!”
Tiếng nói của lão Adam vang lên trong không gian, phá vỡ sự tĩnh lặng giống như vĩnh hằng ở trong khoang cứu hộ mini lúc này. Thuốc Nổ đưa chiếc đồng hồ nhỏ ở trên tay lên, cố làm ra như thể khoảng cách gần hơn sẽ giúp cho lão Adam và Peaky nói chuyện được với nhau dễ dàng hơn vậy.
[Tôi đây!] – Ma pháp bậc 4 đã từng quản lý xã hội Namuh cất lên tiếng trả lời vẫn như nó bao lần khác.
“Cô có thể tải giúp tôi mấy bài hát tôi yêu thích vào trong khoang cứu hộ nhỏ này?”
[Dĩ nhiên là được!]
“Cháu rể không phiền chứ?”
Thuốc Nổ lắc đầu.
Xem ra lão Adam có vẻ thoải mái hơn rất nhiều khi chỉ phải ở một mình với Thuốc Nổ, thay vì cứ phải nhìn sắc mặt của Vlare Papenhuyzen và lão Kohei mà nói chuyện.
Những giai điệu vang lên.
Từ tốn và chậm rãi.
Chúng mang một màu đượm buồn, nhưng kiên quyết, thể hiện đúng cái khí chất của con người Namuh tại nơi tận cùng của vũ trụ này.
“Bài hát này kể về gì thế?” – Thuốc Nổ hứng thú hỏi.
“Một câu chuyện dành cho trẻ con của Namuh. Nếu cháu rể có hứng thú, ta sẽ kể cho mà nghe.”
Rồi cũng chẳng đợi Thuốc Nổ trả lời là đồng ý hay không, lão đã bắt đầu liến thoắng:
“Chuyện kể rằng… ngày xưa ở Namuh có một chàng thanh niên Namuh kỳ lạ với ước mơ được trở thành người đứng đầu của Hiến Quốc này. Cậu ta chẳng có tài năng gì đặc biệt, công việc hiện tại cũng tầm thường, nhưng lúc nào cũng ăn to nói lớn, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-lui-tan/1742495/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.