Liễu Nhu che miệng nấc nghẹn.
Không cần phải là một người quá thông minh để từ những gì họ quan sát được đoán ra số phận của Andrey. Con bọ kia có vẻ như vẫn còn chưa hài lòng với bữa ăn của mình, liên tục chảy ra một thứ dịch màu trắng đục từ trong khoang miệng.
“Chúng ta đi thôi, tôi không muốn tiếp tục nhìn nữa” – Liễu Nhu nói.
Thuốc Nổ vẫn im lặng.
“Anh còn chờ đợi thứ gì nữa?”
Sự chăm chú của Thuốc Nổ khiến cho Liễu Nhu ngạc nhiên. Từ khi người lính Quân Đoàn kia tới đây, cậu vẫn chưa từng rời mắt ra khỏi bụi cây đó.
“Cứu tôi với, làm ơn hãy giúp tôi!”
Những âm thanh lại tiếp tục phát ra từ tấm áo trùm của bọn họ. Bây giờ hai người mới nhận ra nguồn gốc của chúng. Bản thân con quái vật cũng đang sử dụng một tấm áo trùm không biết của nạn nhân xấu số nào để phát tín hiệu ra xung quanh, tiếp tục dụ người Namuh tới đây.
Thật là một trí thông minh đáng sợ!
Có lẽ anh chàng Quân Đoàn kia còn chẳng phải người đầu tiên.
Một Mộc Giới hiền hòa có thể trở nên lạ lẫm tới mức như thế nào nữa đây?
Liễu Nhu không biết. Cô chỉ biết một điều rằng, những tiếng động từ áo trùm của họ, dù vô cùng nhỏ, hẳn nhiên là đã bị con quái vật kia nghe được. Nó đang từ từ, vừa chậm rãi vừa cẩn thận trườn lại phía đằng này.
So với cơ thể to lớn của nó, thân hình nhân loại của họ thật nhỏ bé yếu ớt làm sao.
“Giá mà tôi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-lui-tan/1742484/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.