Chương trước
Chương sau
Liễu Nhu tỉnh giấc trong một cái lều nhỏ, dựng đâu đó ở mặt trước của doanh trại. Cô theo thói quen mỗi lần tỉnh dậy, làm vài động tác vận động cơ chân. Điều đó hết sức quan trọng với cô, bởi đôi chân của Liễu Nhu chỉ có thể bước đi thật sự ở bên trong Tưởng Giới. Cô không có nhiều thời gian để làm quen với cách di chuyển, cho tới trước khi tiến ra chiến trường.
“Ngày mai là chiến đấu rồi.”
Chỉ cần cầm súng oanh kích đối phương, nhất định sẽ có nhiệm vụ xuất hiện. Kiểu nhiệm vụ xảy ra lưng chừng những cuộc đấu tay đôi như thế này thì nhiều lắm. Mà làm được nhiệm vụ tức là sẽ đóng góp được gì đấy cho Namuh. Người khác sẽ không còn nói được những lời khó nghe sau lưng cô về đứa con gái vô dụng của nhà họ Liễu nữa.
Cô hít một hơi sâu, tâm lý trở nên bình thản. Vấn đề của cô không phải là rối loạn chức năng về cơ bắp ở chân, mà là không di chuyển trong một thời gian dài, nên khiến cho não bộ “quên” mất cách đi lại. Bởi vậy, luyện tập phản xạ thần kinh quan trọng hơn nhiều so với vật lý trị liệu.
Thứ này, dù ma pháp hay năng lực của hệ Rotcod cũng không chữa được. Cô dựa vào, chỉ có ý chí của bản thân. Đồng thời cũng vì đây là Kim Giới nên cô không dám đem theo tấm ván trượt yêu thích.
“Không biết lần này anh ta có lặn vào Kim Giới hay không nữa?”
Từ lúc được Thuốc Nổ cứu khi bị đám Giáo Hội Namuh suýt nữa tế sống trong cuộc đại xâm lược của Hỏa Giới, cô đột nhiên hay nghĩ vu vơ tới cậu. Trong lòng cô, cậu là một người rất đặc biệt. Nhiều lúc cô tự hỏi, cậu đã trải qua những gì ở trong Thủy Giới mà có thể trở thành như vậy.
Sống trong một thế giới nguyên thủy tới mức chẳng có gì, nhưng một mình cậu một chọi ba đã suýt giết được đồng thời cả Liễu Nhu lẫn Thạch Hào. Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa biết, cậu đã sử dụng cách gì để hất văng cô khỏi chiếc ván trượt, bay thẳng xuống vực ngày hôm đó. Nó quỷ dị chẳng khác gì việc, Thạch Hào không trúng đạn nhưng vẫn bị cắt đứt khỏi trạng thái người khổng lồ khí.
Kể cả khi tới tận Namuh, cậu vẫn sáng chói như một vì sao. Cô vẫn còn nhớ như in khí phách ngang tàng lúc cậu cõng cô trên lưng, một lời không hợp liền giết luôn năm người, dọa cho Giáo Đế giận tái cả mặt mũi. Ngay cả trí giả Adam, nhà khoa học hàng đầu của Namuh cũng phải công nhận cậu. Cậu chính là đại diện cho thứ kỳ tích mà cô luôn hướng về.
Rồi còn lời nói và hành động thản nhiên lúc đó nữa, cô xấu hổ tới chết mà cậu cứ dửng dưng như không có chuyện gì. Thật là!...
“Hóa ra, đây là cảm giác thần tượng một người.”
Cô ngưỡng mộ cậu, bởi vì xuất phát điểm của họ rất giống nhau, đều là những con người sinh ra đã có bất lợi rất lớn so với phần đông những người khác ở Namuh này. Nếu cậu có thể làm được, tại sao cô lại không thể?
Liễu Nhu có vẻ hơi mất tập trung. Hai chân cô vấp phải nhau trong lúc bước đi, khiến cho cô lảo đảo suýt ngã. Cô sờ soạng lên bàn, chạm tay vào khẩu súng năng lượng của mình, cảm giác an toàn mới trở lại
Cả khẩu súng bây giờ không còn giống như bản thân nó ở trong Thủy Giới nữa mà được ốp thêm gỗ xung quanh, không chừa góc chết. Nó là một trong những chiến thuật qua mặt người Latem để đem vũ khí vào Kim Giới nổi tiếng nhất, được sáng tạo ra bởi Tấm Khiên của Namuh Mirage Spacehopper thời anh ta còn chiến đấu trong Tưởng Giới. Chúng được gọi chung bằng cái tên mỹ miều “Phi Kim Loại Hóa”.
Riêng cách ốp gỗ này nhất định phải từng đi qua Thủy Giới hoặc Mộc Giới trước khi tiến vào Kim Giới mới được, chứ ở Namuh không có gỗ. Liễu Nhu nhìn chằm chằm vào tấm áo trùm màu đen của mình, lòng như được tiếp thêm can đảm. Nếu không phải cha mẹ cô từng cầu xin Hiệu Trưởng Tereshkova không biết bao nhiêu lần, người ta đã phát cho cô một tấm áo trùm màu trắng.
Đột nhiên, áo trùm của cô vang lên tín hiệu giao tiếp, Liễu Nhu trùm nó lên, giọng nói ở đầu bên kia làm cô giật bắn mình:
“Cô đang ở đâu thế?”
“Tất nhiên là trong doanh trại của mình rồi. Cậu cũng lặn vào Kim Giới lần này à?”
Liễu Nhu không phát hiện được giọng của cô bất giác trở nên hơi vui mừng. Thuốc Nổ hỏi dồn dập:
“Cô ở đâu, miêu tả cụ thể hơn đi? À không, không có gì. Tôi thấy cô rồi.”
Từ đằng trước lều xuất hiện hình bóng một người đàn ông cao gầy. Anh ta không quá đẹp trai nhưng lồng ngực hô hấp dồn dập, kết hợp với cơ thể ướt đẫm mồ hôi, khiến cho anh ta có một vẻ quyến rũ tới kỳ lạ. Liễu Nhu trừng mắt:
“Cậu ở đâu tới mà mặt mũi lấm lem thế kia? Này, đừng bảo là cậu rình trộm tôi suốt đó giờ đấy nhé?”
“Không có thời gian đâu! Chúng ta phải rời khỏi cái trại này ngay, nếu không sẽ chết trong lúc đang dính chặt vào nhau, rất rất khó coi.”
“Lời cậu đang nói mới là khó coi đấy, cậu tự nhiên dở chứng gì thế? Kẻ thù tới thì càng tốt chứ sao, tôi sẽ cho họ thấy tại sao không nên nghịch lại chữ Namuh này!”
“Đừng có cố chấp thế. Đây không phải là lúc…”
Đột ngột, từ bên ngoài có hai người đẩy cửa lều ra:
“Liễu Nhu, chuẩn bị tới đâu rồi?”
Khi bốn người mặt đối mặt, phản ứng của họ hoàn toàn khác nhau. Liễu Nhu lớn tiếng mắng:
“Alfred, đừng có tự tiện vào lều của tớ không xin phép như vậy!”
Một trong hai tên vừa mới vào, mặc cái áo trùm màu vàng, đang trân trân nhìn Thuốc Nổ giống như không thể tin được vào mắt của mình. Thuốc Nổ vừa thấy hắn, không chần chờ bất cứ một giây nào, ngay lập tức phát động ma pháp tấn công:
“Defiomorde!”
Đòn sóng lửa này được Thuốc Nổ rất yêu thích, vì nó có hiệu quả trong nhiều trường hợp khác nhau. Khi lửa lan tới gần Alfred Merkel, tên Latem đứng bên cạnh hắn đã lập tức phản ứng. Hai vách sắt của cái lều sụp xuống, tạo ra một vành đai chắn trước ngọn lửa, khiến cho Alfred không tổn hại mất một sợi lông.
Cảnh giác của Thuốc Nổ lập tức được nâng cao, tên chiến binh Latem này cực kỳ tinh nhuệ, Thuốc Nổ còn chưa thấy ai có phản ứng và tốc độ điều khiển kim loại nhanh như hắn. Kể cả tên mà cậu đã rất vất vả mới giết chết được ở trại huấn luyện cũng thua xa. Hắn đánh hàm răng kim loại vào nhau nghe leng keng:
“Ngươi là ai?”
Alfred Merkel đã hú lên:
“Kẻ thù, hắn là kẻ thù, hắn là một sứ giả Eguh đã đầu nhập phe địch. Ngài Zxl, mau mau giết hắn.”
Từ phản ứng lúc ban đầu của Alfred Merkel, Thuốc Nổ có thể dễ dàng đoán ra được, hắn cũng không biết việc cậu đã trốn thoát và bị trại huấn luyện phát lệnh truy nã. Có điều, hắn muốn giết cậu tới mức sẵn sàng đặt điều dối trá với người Latem như vậy.
Thuốc Nổ nào có thời gian rảnh mà đi giải thích với người Latem, cậu vội vàng hướng về phía Liễu Nhu, định bụng nắm tay cô, rồi sử dụng đại dịch chuyển bằng Orpeatolitten để rời khỏi nơi này. Nào ngờ, tên Zxl kia đã nhanh chân hơn cậu một bước, đứng chắn ngang trước mặt Liễu Nhu.
Thuốc Nổ không còn cách nào khác, vội vàng nháy mắt với Liễu Nhu một cái, đồng thời tấn công cô:
“Anelcii!”
Vài cái đinh băng hướng về phía Liễu Nhu mà tiến đến. Tuy người ngoài nhìn vào giống như chúng tấn công vào chỗ hiểm của đối phương, người đối diện trực tiếp là Liễu Nhu mới thấy, chỉ cần lướt người nhẹ nhàng là có thể dễ dàng tránh được, chẳng có tí nguy hại gì.
Đợt tấn công này của Thuốc Nổ khiến cho hành động lúc trước của cậu giống như là cố ý tiến vào bắt cóc Liễu Nhu vậy. Cậu cũng không có thời gian tìm hiểu xem hai tên Alfred và Zxl tin hay không, đã vội vàng rời khỏi căn lều:
“Stiingprioeon!”
Khi Thuốc Nổ tiến ra được phía ngoài, khu vực này của doanh trại đã vang lên tiếng báo động dồn dập, tốc độ phản ứng không thể nói là không nhanh được. Cậu nhẩm tính thời gian, e rằng lúc này khẩu pháo trọng lực của người Orcim đã chĩa thẳng về phía doanh trại rồi, không biết đám lính Latem trên chiếc xe kia có thể câu kéo thêm bao nhiêu thời gian nữa.
“Tránh ra, đừng có cản đường ta. Defiomorde! Frogcitem Cean!”
Hai tên Latem vừa mới tiến vào lập tức bị nhiệt độ Curie đánh gãy khả năng vận chuyển từ trường. Chúng còn đang thừ người ra kinh ngạc, Thuốc Nổ đã dùng Frogcitem Cean hút bọn họ dính chặt vào trong tay. Cơ bắp cậu gồng lên dữ dội, chống đỡ trọng lượng khủng khiếp của hai khối kim loại hình người.
Chân Thuốc Nổ bắt đầu xoay tròn, hai tên người Latem kia đang bị cậu quay như chong chóng xung quanh, làm thành hai tấm chắn bất khả xâm phạm. Đạn và vũ khí lạnh của người Latem phóng về phía Thuốc Nổ liền bị chúng cản lại ở vòng ngoài. Tuy nhiên, trên người cậu cũng bắt đầu xuất hiện vết thương.
“Tập trung! Tập trung! Tập trung nào!”
Thuốc Nổ thấy mùi máu tươi xộc thẳng lên khoang miệng, đầu cậu đau như búa bổ. Binh lính Latem nhận ra có biến, tụ lại càng lúc càng dày đặc. Xung quanh Thuốc Nổ đã đầy lúc nhúc người. Ngoại trừ những người đứng trực diện trên tiền tuyến, phần lớn bọn họ đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Tập trung! Tập trung! Cố lên nào!”
Thuốc Nổ hét lên một tiếng dữ dội. Bằng cách liên tục dồn nén các ma pháp từ trường Frogcitem Cean lại với nhau, Thuốc Nổ có thể tạo ra một quả bomb EMP cỡ nhỏ trong phạm vi cực kỳ ngắn. Sở dĩ cậu không dám làm bao giờ là vì áp lực lên cơ thể sẽ rất khổng lồ.
Thuốc Nổ phun ra một hàng máu tươi trên mặt đất. Lấy cậu làm xung quanh, một làn sóng vô hình tràn ra. Tất cả lính Latem bị sức nặng đột ngột của vũ khí họ mang đè ngã chỏng chơ trên mặt đất, nhất thời không thể đứng dậy được, kể cả tên Zxl kia cũng chẳng khác gì.
Một vùng không gian trở nên quang đãng. Chỉ còn mỗi Alfred Merkel là đang đứng, trố mắt nhìn những gì xảy ra, hoàn toàn không thể tin được. Ở phía xa, vài người Namuh cũng biểu lộ cảm xúc tương tự. Thuốc Nổ đến chần chờ cũng chẳng dám, lập tức nhắm một phương hướng mà Tổ Nhãn Lausiv thấy ít người nhất, nhanh chóng bỏ chạy.
Từ trong áo trùm của cậu bỗng phát ra tiếng kêu:
“Ba mươi mét nữa, rẽ sang đường nhánh nhỏ bên tay phải. Sau đó ngay lập tức rẽ trái.”
Thuốc Nổ thở phào một hơi, làm theo chỉ dẫn.
“Nhảy qua bức tường ở đó, khoảng hai mét về hướng hai giờ của cậu sẽ có một chiếc xe vận tải Latem đậu. Nó đang che khuất một đường ống thông gió của bức tường đằng sau, cậu cứ chui vào đó.”
Thuốc Nổ lướt người, bay xuống dưới gầm xe. Tay lập tức chỉ vào không khí:
“Cethiap!”
Từ mặt đất trào lên một con đường trượt làm bằng băng. Đường trượt này không thẳng hàng mà từ từ bẻ cong chín mươi độ, giống như bức tường chắn ngang phía trước mặt. Thuốc Nổ lướt dễ dàng theo đường cong, chui thẳng vào ống thông gió mở sẵn. Trong bóng tối, một cô gái đã chờ cậu nãy giờ, cô vội vàng nói:
“Cậu hủy diệt dấu tích để lại đi. Chúng ta sẽ đi men theo con đường này. Tôi biết một lộ tuyến an toàn có thể rời khỏi doanh trại Tesseract, có điều cần phải nhanh lên trước khi người Latem bít nó lại.”
Thuốc Nổ đột ngột cảm thấy khối lượng của cơ thể mình tăng lên rõ rệt. Chân cậu chỉ cần đè một cái, đã khiến cho đường ống họ đang bò lún hết cả xuống, lõm thành một cái mặt elip méo. Thuốc Nổ chẳng để tâm gì nữa, vội vàng nắm lấy cẳng chân Liễu Nhu:
“Không có thời giờ đâu. Nhắm mắt lại!”
“Orpeatolitten!”
Thuốc Nổ cảm thấy lần di chuyển này khó chịu và ngạt thở hơn những lần cậu sử dụng ma pháp Orpeatolitten trước đó rất nhiều. Hẳn là việc di chuyển trên màng thời không có thể tránh được tương tác với vô số quy tắc vật lý, cũng không tránh được hoàn toàn khỏi tác động của hạt Higgs và khối lượng.
Thuốc Nổ ngã ngửa trên nền kim loại cứng. Từ lưng truyền ra một cảm giác khó chịu, bỏng rát. Trước mắt cậu là đôi chân thon dài của một ai đó đang đưa qua đưa lại, chẳng người nào khác mà chính là cô nàng Liễu Nhu nằm sấp trên bụng cậu, tư thế vô cùng oái ăm. Thuốc Nổ tặc lưỡi:
“Liễu tiểu thư à! Cô nặng quá!”
Câu này của cậu chính là lời thật, không biết có phải là do Liễu Nhu cũng bị ảnh hưởng tạm thời bởi hạt Higgs hay không mà cậu cảm giác như đang có hai, ba người Latem nằm đè lên cơ thể của mình vậy.
Liễu Nhu không nói gì hết, lăn người sang một bên, cảm giác khi cơ thể tiếp xúc nhau trong quá trình này hết sức ám muội. Cả hai sau đó đồng loạt phát ra tiếng thở hổn hển. Hơn nửa phút sau, cảm giác của họ về trọng lượng mới trở lại mức bình thường. Thuốc Nổ chống tay đứng lên, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Liễu Nhu nhìn mình.
Cậu theo bản năng giả lơ cô, quan sát về phía doanh trại của người Latem. Lúc này, nó đã co lại tới mức, mặt cắt ba chiều lớn nhất chỉ còn bằng một quả banh tennis. Nếu họ thoát ra trễ vài giây thôi, có trời mới biết chuyện gì đã xảy ra. Liễu Nhu đang thốt lên bằng giọng kinh ngạc:
“Trời đất, thứ vũ khí gì thế này!”
“Người Latem gọi nó là đại pháo trọng lực. Thứ gì bị bắn trúng đều sẽ sụp đổ thành hố đen cả, không có ngoại lệ!”
Liễu Nhu tới tận bây giờ mới biết được cảnh báo khi nãy của Thuốc Nổ là nguy hiểm tới mức như thế nào. Trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu vì không tin tưởng cậu, kết hợp với đôi chút cảm động nữa. Cô quay sang Thuốc Nổ, đang định nói lời cảm ơn thì đã nghe cậu lên tiếng trước:
“Chuồn khỏi đây thôi, trước khi đám lính Orcim kia phát hiện được chúng ta.”
Ở cánh rừng kim loại phía dưới, họ có thể thấy áng chừng gần một ngàn chiếc hộp chân máy đang dí theo một chiếc xe vận tải của người Latem, cái đã chở Thuốc Nổ tới nơi này. Lính trên xe bắn trả dữ dội với đội quân Orcim khổng lồ, nhưng với tốc độ này, e là chiếc xe sẽ nhanh chóng bị đoàn quân nhung nhúc kia bao vây xé xác.
Thuốc Nổ đột ngột giật bắn người, quay đầu lại, ở phía xa trên một góc Taluy dương của con đường, một cái hộp chân máy đang nhìn hai người bọn họ chằm chằm, rít lên những tiếng rẹt rẹt của kim loại. Thuốc Nổ vội vàng kéo tay Liễu Nhu bỏ chạy, nơi họ vừa đứng lập tức xuất hiện một đường đạn đen xì.
Tim Liễu Nhu cũng đập lỗi một nhịp, nhưng không phải là do suýt nữa bị đạn bắn trúng, mà là do bị cậu nắm tay. Thuốc Nổ nhìn xuống bên dưới, thấy đàn hộp chân máy kia vẫn truy đuổi cái xe, khẩu pháo trọng lực thì không có dấu hiệu nào hoạt động cả, e rằng vì kích thước quá lớn nên thời gian nạp đạn cũng lâu hơn hẳn pháo thông thường.
Thuốc Nổ ngẫm nghĩ lại cách mà cậu gặp gỡ người Orcim trước đây, trong lòng không khỏi nảy ra một ý tưởng lớn mật. Cậu quay sang hỏi Liễu Nhu:
“Cô có bao nhiêu khẩu súng năng lượng cao này?”
“Tôi còn một cái dự phòng nữa. Cậu định dùng nó để làm gì à?”
“Tốt lắm, cô tạm thời chuyển quyền điều khiển của khẩu kia cho tôi đi!”
Liễu Nhu cũng không hỏi xem Thuốc Nổ định làm gì mà giao luôn khẩu súng còn lại đang đựng trong túi không gian của cô cho cậu. Thuốc Nổ quan sát hai khẩu súng một chút:
“Lát nữa, cô cứ đứng đối diện tôi, theo lời tôi dặn dò mà bắn thứ kia. Nhất định phải đứng đối diện đấy. Chỉnh súng về gần tần số của dịch chuyển đỏ. Trên mức Alpha một chút là được. Cường độ khoảng 2,3”
“Cậu nói gì thế? Cường độ khoảng 2,3 quá yếu, làm sao mà bắn hạ thứ kia được?”
“Cứ nghe tôi, không sao đâu!”
Liễu Nhu cực kỳ thắc mắc nhưng cũng không muốn làm trái ý Thuốc Nổ. Cậu quay đầu, khẽ dự đoán quỹ tích của cái hộp chân máy mà tung ra một cái ma pháp:
“Defiomorde!”
Khi chiếc hộp chân máy đi ngang qua vùng đất đó, kim loại nóng chảy khiến cho bước chân của nó không vững như đi trên đất bằng, lập tức bị sụt xuống một chút. Mặc dù biến đổi này rất nhỏ, Thuốc Nổ với Tổ Nhãn của Lausiv vẫn dễ dàng nắm bắt được:
“Cedielshi!”
Xung quanh bốn cái chân máy, bốn tấm khiên băng lớn nhanh chóng được hình thành. Nếu là bình thường, chiếc hộp chân máy có thể dễ dàng rút được ra khỏi băng, xong kim loại bên dưới đồng thời đông đặc lại khiến cho nó bị mắc kẹt tại chỗ.
Thuốc Nổ hô vang:
“Frogcitem Cean!”
Chiếc hộp chân máy bị hút chặt xuống phía dưới nền đất, giãy giụa thế nào cũng không đứng lên được. Liễu Nhu cứ cảm thấy nãy giờ có điều gì kỳ quặc, cuối cùng cô đã nghĩ ra điểm bất hợp lý ở chỗ nào:
“Từ từ đã, nãy giờ anh sử dụng bao nhiêu loại ma pháp rồi? Quả cầu phép của anh đâu? Trời đất ơi, làm sao anh làm được điều đó?”
Liễu Nhu thậm chí còn bất giác không nhận ra được xưng hô của mình với Thuốc Nổ đã đổi từ cậu sang anh. Thuốc Nổ nuốt một búng máu xuống miệng, nghiến răng đáp:
“Bây giờ không phải là lúc. Mau tới đối diện tôi, ở bên kia nó!”
“Anh đừng lo lắng. Chỉ cần một bắn thôi tôi có thể xử lý nó rồi.”
“Mau đi qua đi!” – Thuốc Nổ cố giữ vững ma pháp Frogcitem Cean, quát.
Liễu Nhu nhìn vẻ mặt hung dữ của Thuốc Nổ với mình, trong lòng hơi cảm thấy ủy khuất, chạy sang đối diện. Thuốc Nổ bây giờ mới tỏ ra dễ chịu hơn một chút:
“Theo lệnh của tôi. Canh chuẩn góc! Được rồi. Bắn!”
Hai dòng tia laser quá yếu ớt, bắn vào cái hộp chân máy chẳng gây ra chút tác dụng nào, chỉ khiến nó càng lúc càng quẫy dữ dội hơn. Thuốc Nổ chạy ngang sang trái hai mươi mét, Liễu Nhu cũng lập tức di chuyển theo để giữ vị trí đối diện cậu:
“Theo lệnh của tôi. Bắn!”
Thuốc Nổ tiếp tục di động. Liễu Nhu trong đầu ngẩn ngơ, chỉ làm theo giống như một cái máy chứ chẳng hề suy nghĩ gì cả.
“Bắn!”
“Đúng rồi, tiếp tục. Bắn!”
“Đừng dừng lại. Bắn!”
Lớp vỏ bên ngoài của cái hộp chân máy hoàn toàn trơ ra, không có phản ứng. Vậy mà bản thân nó lại thực sự bắt đầu ngừng lại, quẫy đạp càng lúc càng chậm, cuối cùng thì dừng hẳn. Thuốc Nổ vẫn không có dấu hiệu chấm dứt, liên tục đổi góc, bắn tia laser cường độ yếu ớt này vào khối lập phương.
“Đúng rồi! Đúng rồi!”
Đột ngột, cậu bật cười ra thành tiếng. Liễu Nhu hoàn toàn không hiểu tia laser cậu bắn như vậy, mà lại có tác dụng làm cho cái hộp chân máy dừng hoạt động. Cô đang chưa hết kinh ngạc thì Peaky vang lên tiếng thông báo:
[Mở khóa thành tựu]
[Tên nhiệm vụ: Bản chất của người Orcim. Được giao bởi: Nhiệm vụ ẩn. Phân loại nhiệm vụ: Nhiệm vụ đơn cấp S, đã xác nhận. Hệ số độ khó: 2,5. Tình trạng tiến hành: 100%]
Bên cạnh, Thuốc Nổ liền hỏi:
“Ồ! Thành tựu là cái gì?”
Liễu Nhu đã không thể miêu tả nỗi sóng to gió lớn trong lòng mình:
“Thành tựu chính là khi anh hoàn thành được 100% tiến độ nhiệm vụ mà chưa từng có người Namuh nào hoàn thành trước đây. Tưởng Giới đã hoạt động cả vạn năm rồi, tới bây giờ mà kiếm được thành tựu chính là kỳ tích.”
“Kể cả khi tôi chưa từng được nhận thông báo về nhiệm vụ đó, vẫn có thành tựu à? Thú vị nhỉ!”
Liễu Nhu nhìn chằm chằm vào chiếc hộp chân máy đang nằm trên mặt đất, trong đầu chỉ có một dấu chấm hỏi to đùng:
“Tại sao lại như vậy? Tôi không hiểu.”
Thuốc Nổ bước ra phía bờ Taluy âm, từ tốn nói:
“Nếu tôi không nhầm thì tất cả những chiếc hộp chân máy bên dưới cũng đã dừng hoạt động rồi.”
Quả nhiên, khi họ nhìn xuống, bên dưới cánh rừng nằm la liệt những chiếc hộp chân máy đơ ra trên mặt đất. Tiếc là họ cũng không thể cứu được chiếc xe vận tải của người Latem. Không biết nó bị vũ khí gì đánh trúng mà đã chảy ra thành một hồ kim loại lỏng chếch về bên phải khu rừng. Thuốc Nổ lắc lắc đầu:
“Từ lần đầu gặp người Orcim, tôi đã nghĩ tới đều này rồi, không ngờ thật sự là như vậy. Điều chúng ta làm ban nãy chính là một phương pháp làm lạnh bằng Laser nổi tiếng, gọi là phương pháp làm lạnh Doppler. Càng gần tới độ không tuyệt đối, chuyển động của các nguyên tử sẽ càng lúc càng chậm, cho tới khi các hạt cơ bản của chúng chỉ còn lại mỗi dao động tử điều hòa.”
“Anh không nói tiếng Namuh được à?”
“À! Nói đơn giản là như thế này. Người Orcim bí ẩn mà Namuh và Latem luôn tìm kiếm, không gì khác luôn ở trước mắt của chúng ta, chỉ là chúng ta không thấy được thôi. Nhưng tôi có một thứ công cụ đặc biệt để nhìn thấy chúng. Còn chúng là gì á? Chúng là…”
“…Sinh vật lượng tử!”
“Cái gì cơ?”
“Sinh vật lượng tử! Những sinh vật nhỏ tới nỗi có thể sử dụng tính chất lượng tử của hạt cơ bản để mô tả chúng. Ý tôi là, kích thước của chúng đo bằng Pico mét ấy. Thực chất cả ngàn chiếc hộp chân máy này đây, chỉ là một cá thể Orcim duy nhất điều khiển mà thôi. Bởi vì tính chất lượng tử, nó có thể đồng thời tồn tại ở vô số điểm khác nhau ở trong không gian. Còn quân đội Orcim có bao nhiêu cá thể thì tôi cũng chẳng biết. Có khi tất cả chỉ là một cá thể duy nhất cũng nên.”
Mắt của Liễu Nhu tròn xoe:
“Bây giờ anh đã làm đông cứng nó ở bên trong. Chúng ta bắt một con về nghiên cứu chơi!”
Thuốc Nổ lắc đầu:
“Cô đừng có đùa, theo nguyên lý bất định Heisenberg, khi tiến gần tới độ không tuyệt đối, biên độ giao động tự thân của nó sẽ tiến tới vô hạn. Nghĩa là cô sẽ không bao giờ có thể định vị được nó ở chính xác vị trí nào mà bắt đâu. Điều đó không liên quan tới độ tân tiến trong khả năng định vị của cô, mà do tính chất lượng tử của chúng nó. Thành tựu cũng có rồi, tốt nhất nên rời khỏi đây thôi…”
Thuốc Nổ vừa dứt câu, đột ngột thấy đầu óc mình choáng váng kịch liệt, cậu ngã nhào ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.