Margarida tỉnh dậy trên sàn tàu cứng và lạnh lẽo. Lưng cô nhóc mỏi rã rời, trên cổ tay trái còn đau ê ẩm vì những vết cào cấu in hằn thành một đường lăn hình tròn bao quanh. Trước mặt cô có ánh sáng đèn pin lờ mờ, vang lên tiếng người bạn thân Sushan đang nói chuyện: “Không thể nào! Anh bảo chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã mang theo năng lực của Hệ Cường Hóa rồi á? Lại còn là năng lực cấp 7. Cái này Tưởng Giới mở bán không ít hơn 1,5 triệu Tưởng Tệ đâu, không chỉ phải mất công làm nhiệm vụ mở khóa tương ứng mà còn giống như chơi xổ số vậy, chẳng biết được năng lực mạnh hay yếu. Đắt quá nên có bao nhiêu người dám thử đâu chứ.” Margarida nhìn lên trán của Thuốc Nổ, thấy nơi đó có một vết xăm độc đáo hình con mắt, thoạt nhìn cậu không khác gì một tam nhãn nhân cả. Thuốc Nổ liếc liếc về phía cô, gật gật đầu: “Tỉnh rồi à?” “Dạ” – Margarida lí nhí đáp lại. Từ khi gặp Thuốc Nổ tới giờ chẳng bao lâu, nhưng cô đã ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần rồi. Margarida nghĩ về lời của nhiều người thân từ nhỏ tới lớn, rằng dáng cô ngủ rất khó coi, mặt mày không khỏi đỏ bừng, có cảm giác chột dạ chẳng dám nhìn hai người kia. Sushan lay người Margarida, chỉ tay về phía trán Thuốc Nổ giọng hồ hởi: “Này nhìn kìa, Margar, là Hệ Cường Hóa cấp 7 hàng thật giá thật đấy. Trong Quân Đoàn cũng chưa chắc đã đếm được trên đầu ngón tay đâu. Không được, mình nhất định phải xin chữ ký.” Margarida cốc đầu Sushan một cái, tỏ vẻ hối lỗi với Thuốc Nổ: “Xin lỗi anh, thằng này từ nhỏ đã đầu óc không được bình thường.” Thuốc Nổ hơi mỉm cười, không ngờ trong văn hóa của Namuh cũng có việc xin chữ ký. Cậu đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hỏi Margarida: “Anh có thể quan sát hình xăm tộc Rotcod của em được không?” Mặt mày của Margarida đỏ bừng như máu, Sushan thì đang há miệng không khép lại được vì kinh ngạc. Thuốc Nổ thấy phản ứng này của hai người thì biết là câu hỏi không thích hợp rồi, vội đánh trống lảng: “Cũng không quan trọng lắm đâu, anh chỉ muốn thứ nghiệm năng lực của Hệ Cường Hóa một chút thôi. Nếu không tiện cũng chẳng sao.” “Thật sự là không tiện lắm ạ” – Margarida nói nhỏ như muỗi kêu. Thuốc Nổ bây giờ mới quan sát thật kỹ trên người cô bé. Năng lực của Tổ Nhãn người Lausiv này thực sự rất độc đáo, hẳn là lấy thông tin ảnh môi trường xung quanh dựa trên sự dẫn truyền sóng của một loại hạt cơ bản hoàn toàn mới lạ. Chúng rất ít có tương tác vật lý với các hạt cơ bản khác, cũng không có cùng tính chất như photon ở trong sóng ánh sáng. Bởi vậy, quần áo bên ngoài của Margarida gần như không có tác dụng gì mấy. Cậu xin phép chẳng qua là theo lẽ lịch sự thông thường. Thuốc Nổ trông một lượt, phát hiện ra một vết xăm ở trên ngực trái của cô bé, lòng thầm nhủ hèn gì người ta lại ngại ngùng tới như vậy. Vết xăm này có hình lục giác, gồm khá nhiều màu cực kỳ bắt mắt. Bên trong đó là vô số các nhà máy sản xuất tế bào, đặt xung quanh một nhân chính giữa, nơi hiện tại đang trống trơn. Thuốc Nổ đoán đó là khuôn DNA mẫu mà mỗi khi vận dụng năng lực, sẽ sao chép đoạn DNA gốc của đối tượng, rồi đặt vào. Khác với hình xăm của Thuốc Nổ, đây không phải là một sinh vật, mà chỉ đơn giản là một loại tổ chức hữu cơ sống ký sinh, nhờ năng lượng cơ thể của Margarida và tuân theo chỉ thị của hệ thần kinh trung ương từ cô bé. Nó cũng không phải một loại giác quan, nói chính xác hơn là một hệ sinh học độc lập, nên mỗi lần Margarida sử dụng xong đều tỏ ra vô cùng mệt mỏi là thế. Sushan hỏi cậu: “Anh miêu tả chi tiết năng lực của mình hơn chút đi, để em đánh giá xem nào.” Thuốc Nổ mặt không đỏ, tim không thở dốc, nhanh chóng kể lại cách mình nhìn nhận thế giới xung quanh, có điều vô tình hay hữu ý mà bỏ qua năng lực xuyên thấu đồ vật lúng túng kia. Sushan nghe xong thì chép chép miệng: “Cái đồ chơi này cũng chẳng biết là tốt hay xấu nữa. Nếu mà là đám nhà khoa học của Namuh có được khả năng vậy, chắc phải vui mừng không thôi. Song, nó chẳng có tí hữu ích gì cho chiến đấu cả.” Loading...
Thuốc Nổ nghe điều này thì không cho là đúng. Tuy nhiên, cậu cũng chẳng cần phải phản bác Sushan làm gì, mỗi người đều có ý kiến riêng. Margarida hỏi điều cô bé quan tâm nhất lúc này: “Thứ sinh vật kỳ dị kia, nó đi đâu rồi ạ?” Thuốc Nổ cười nhạt, dẫn họ ra đoạn hành lang nối hai con tàu lúc trước. Sushan và Margarida từng bị bắt, cả hai đều có tâm lý chim sợ cành cong, cậu phải tới đá đá hai cái xác vài lần, không thấy chút phản ứng thì bọn họ mới chậm rãi thu hẹp khoảng cách. Sushan nói, giọng vẫn còn hơi run run vì sợ: “Mấy tên Lausiv này ăn không đủ bữa hay sao mà còn muốn ăn con người. Đám chủng tộc trước Đại Diệt Đa Chủng này thật dị hợm.” Thuốc Nổ gạt phắt đi: “Ai bảo cậu đây là người Lausiv?” Sushan và Margarida đều trố mắt ngạc nhiên, Thuốc Nổ lý giải: “Tôi đã quan sát kỹ lưỡng bọn chúng rồi. Chúng chỉ là những cái xác của người Lausiv bị phơi nhiễm bức xạ nền của vũ trụ lâu ngày nên biến tính thôi. Đây là một loại Hội Chứng Rối Loạn Chức Năng Quỹ Đạo nhưng ở cường độ rất cao, thậm chí có thể kích thích bản năng sinh vật lúc còn sống. Hoặc không loại trừ khả năng là một loại ký sinh trùng không gian nhưng cá nhân tôi nghe chẳng thuyết phục lắm.” Cả hai người kia đều há hốc mồm kinh ngạc. Sushan hỏi nhỏ: “Liệu em đi ngoài vũ trụ lâu quá có bị như thế này không? Em cũng không muốn hóa điên rồi cắn người à nha.” Thuốc Nổ đứng dậy đá cậu ta một cái: “Nghiêm túc vào! Mấy cái xác này ở ngoài không gian e là cũng đã vài triệu năm rồi, cậu chẳng sống được lâu tới mức đó đâu mà lo nghĩ. Chuẩn bị tinh thần đi, chúng ta sẽ xuất phát tới địa điểm của nhiệm vụ thế giới.” “Bằng cái tàu này hả? Sao trước anh bảo nơi đó xa lắm mà!” “Chính là nhờ thứ năng lực của nhà khoa học mà cậu bảo là vô dụng đấy.” ×— QUẢNG CÁO — Sushan gãi gãi đầu cười trừ. Lúc hai người kia còn bất tỉnh, Thuốc Nổ đã quan sát hệ thống máy móc trên tàu một lượt. Từ khi có được Tổ Nhãn của người Lausiv, khả năng phân tích của cậu đã tăng lên một tầm cao mới. Những máy móc trước kia cậu không hiểu gì thì bây giờ đã có thể nắm được nguyên lý hoạt động một phần nào. Chừng đó chưa đủ để chế tạo ra chúng nhưng để vận hành thì hoàn toàn dư sức. Cậu nhận ra con tàu này vẫn còn thích hợp để du hành, chỉ có hệ thống vũ khí và khiên chắn của tàu là bị hỏng lúc chiến đấu với Không Gian Hỏa Thú, nhưng cũng không quan trọng mấy. Điều cốt lõi là động cơ Alcubierre trên tàu này là bản nguyên vẹn, chứ không phải thứ chắp vá thử nghiệm như trên hai con tàu đã rơi xuống Hỏa Giới. Thuốc Nổ bây giờ mới bắt tay vào sửa chữa cái động cơ gấp không gian phiền toái này. Nó bị ăn mảnh của một trái lựu đạn nổ ngay bên trong, nếu là động cơ thường thì đã cháy rụi rồi. May mà trùng hợp thế nào đúng lúc nổ, lại cũng là khi nó đang vận hành, nên phần lớn xung lực đã bị khoảng cách kéo dãn của không gian triệt tiêu. Vậy mà cậu cũng phải mất hơn nửa ngày trời mới khiến nó hoạt động trở lại. Ba người cùng lên đài chỉ huy. Thuốc Nổ điều khiển con tàu rời ra khỏi thiên thạch, tạo nên những chấn động rung lắc ầm ầm. Cậu không muốn lãng phí thời gian nên trực tiếp sử dụng máy chủ của chiến hạm, kết nối vào trong máy chủ của con tàu ban đầu họ dùng để tới đây, rồi tải lộ trình cùng vị trí tọa độ sang. Hệ thống này là một dạng công nghệ pico tân tiến. Nếu là trước khi có Tổ Nhãn thì cậu không có khả năng hiểu được máy tính lượng tử của người Lausiv mà làm được tới mức này. Con tàu bắt đầu tăng tốc rồi chạy nhanh dần. Cảnh vật vụt qua trước mắt họ như điện xẹt. Con Không Gian Hỏa Thú khổng lồ đằng xa cũng bị bỏ lại phía sau tít tắp. Thuốc Nổ nhìn vào các đồng hồ kỹ thuật của tàu, nhẹ nhàng nói: “Chuẩn bị xem điều kỳ diệu xuất hiện nhé.” Sushan thắc mắc: “Anh đang nói tới thứ gì thế, cũng chỉ là du hành…” Cậu ta nói tới đây thì lời kế tiếp đã như mắc kẹt trong cổ họng. Trước mắt của họ, cả con tàu cũng như chính bản thân bọn họ như bùng lên một ánh sáng rực rỡ có màu xanh lục, đẹp kỳ diệu cứ ngỡ đang trong một giấc mơ. Hai người kia vung vẩy cơ thể, cánh tay họ lướt đi trong không khí để lại từng tràng ảo ảnh. Gần như cùng một lúc họ đồng thời lên tiếng: “Đẹp quá đi!” “Tuyệt! Thật là tuyệt vời!” Họ vui vẻ đem từng vật thể ở trên tàu quăng ném lộn xộn khắp nơi. Từ phía sau quỹ tích của chúng vụt ra từng vệt ánh sáng xanh lục sặc sỡ tương tự. Thậm chí khi ném đồng thời nhiều thứ thì chúng xòe ra cứ như hình pháo bông. Margarida không khỏi thì thầm: “Đây đúng là khung cảnh thần tiên” Thuốc Nổ cười cười, rồi hít một hơi thật sâu nói: “Chúng được gọi là bức xạ Cherenkov.” Hai người đều quay đầu lại nhìn Thuốc Nổ, như chờ cậu giải thích tiếp. Trong đáy mắt cậu đọng lại vô số hạt cơ bản bay vô trật tự trong không khí, miệng lên tiếng: “Điều này cũng tương tự như khi một vật phá vỡ bức tường âm thanh vậy. Chúng là một loại bức xạ điện từ nằm ở dải sóng mắt người quan sát được, do các hạt mang điện tích phóng ra khi chúng phá vỡ bức tường ánh sáng.” Hai người kia còn đang trầm trồ cảm thán thì Thuốc Nổ đã dội cho họ một gáo nước lạnh mà dặn dò: “Được rồi, mọi người tự tìm một cái buồng ngủ đông của người Lausiv đi. Chuyến hành trình này đã được rút ngắn, nhưng cũng phải mất hơn một trăm năm. Đây đã là giới hạn tối đa tàu có thể chịu được. Nếu giảm thời gian nữa thì năng lượng cần thiết sẽ tăng theo cấp số mũ, nó không gánh nổi đâu.” Sushan phản bác: “Không đời nào em chịu chui vào lại cái nơi kinh khủng đó.” Thuốc Nổ day day trán: “Tôi cũng không ép cậu. Cậu có thể ở bên ngoài chịu một trăm năm cô độc không nói chuyện với ai. Nếu lúc đó mà Hội Chứng Rối Loạn Chức Năng Quỹ Đạo biến cậu thành mấy thứ quái vật giống xác của người Lausiv kia thì tôi cũng sẽ không ngại ngần mà bắn nát cậu ra đâu.” Đoạn, Thuốc Nổ xoa xoa cây FLSR – 24 đang cầm trên người. Tên nhóc kia lúc này mới chịu ngoan ngoãn mà hướng về buồng ngủ đông của cậu ta khi trước, tiếp bước theo là Margarida. Cậu lật cái buồng ngủ đông thứ ba từ bên ngoài vào, trong đó là một tên Lausiv đã khô quắt lại. Cậu không thấy hắn có những hoạt động tế bào nữa thì mới an tâm quăng xác hắn ra, chui vào bên trong. Khoang kín này mang một mùi vị cực kỳ hôi hám. Thuốc Nổ giờ mới biết tại sao hai người kia lại phản đối tới như thế. Từ bên trên xịt ra các luồng khí gây mê, dung dịch giảm hoạt hóa cơ thể cũng được bơm vào đồng thời. Chúng có tác dụng mạnh với người Lausiv nhưng áp lên Thuốc Nổ thì cũng chỉ ở mức hiệu quả chung chung. Cậu phải loay hoay mãi mới có thể chìm vào trạng thái ngủ sâu. … Khi Thuốc Nổ tỉnh dậy lần nữa thì đã là không biết bao nhiêu năm tháng sau đó. Cảnh vật xung quanh hoàn toàn không có gì thay đổi so với lúc cậu đi vào trong, cứ như cả thế giới này đã dừng lại tại cùng một khoảnh khắc vậy. Ở bên cạnh, hai người đồng hành của cậu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Thuốc Nổ cảm thấy hơi hơi hoa mắt, cảnh vật rung rung theo từng gợn sóng lớn ở trong không gian. Cậu chớp chớp hai mí, cố gắng lấy lại tiêu cự, sự phập phồng của không gian vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ biến mất. Chân tay cậu vẫn còn rất yếu ớt, cơ thể mệt mỏi rã rời. Cậu văng ra một câu chửi tục, lò mò bước về phía phòng điều khiển của phi thuyền. Dự kiến lộ trình của tàu kéo dài tới 107 năm lẻ vài tháng. Thuốc Nổ khẽ ngồi quy đổi thời gian từ lịch của người Lausiv sang lịch Liên Bang, vậy mà bây giờ mới trải qua hơn 83 năm, con tàu đã nhấp nháy báo hiệu gần tới vạch đích. Nếu không phải Thuốc Nổ đột ngột tỉnh lại thì ba người họ có khi sẽ phải lãng phí hơn 24 năm nữa nằm trong buồng ngủ đông.
Cảm giác rung động của không gian làm cho Thuốc Nổ hết sức khó chịu, nhưng ngoài thị giác của cậu có thể nhìn thấy nó, cả bốn giác quan khác đều không có lấy nổi một phản ứng. Cậu xem xét lại hệ thống định vị lần nữa, không thấy có sai sót gì, mới trở lại gọi Sushan và Margarida ra khỏi buồng ngủ đông. Khi cả ba người bình ổn định tập trung trong phòng điều khiển thì đã là chuyện của hơn nửa tiếng đồng hồ sau. Bức xạ Cherenkov vẫn rực lên, đẹp tới nhiệm màu. Động cơ Alcubierre của tàu dần dần chạy chậm lại rồi tắt hẳn. Cảnh tượng trước mắt kỳ vĩ tới vô cùng ngạc nhiên. Ở hướng chính diện 12h của tàu, họ đang ngây người ngắm nhìn một ngôi sao to lớn phát ra ánh sáng màu trắng. Nó có kích thước tương tự với Hỏa Tinh, cảm giác ấm áp khi tới gần khiến cho hai người Namuh đi cùng cậu cảm động đến run rẩy. Thuốc Nổ biết họ đang nghĩ tới Mặt Trời không có nhiệt lượng của Namuh. Tại đầu phía bên trái của nó, ánh sáng bị kéo dẹp ra thành một dải cực kỳ hẹp, kết hợp từ nhiều luồng chuyển động với nhau, nối thẳng tới một điểm trong hư không rồi biến mất. Con tàu Lausiv vang lên tiếng cảnh báo: [Phát hiện thiên thể với lực hấp dẫn cực lớn ở phía trước, vui lòng điều chỉnh lộ trình tàu] Vì bản chất của Alcubierre là gấp không gian nên thực tế con tàu của bọn Thuốc Nổ không có quán tính từ vận tốc di chuyển của bản thân con tàu. Đáng lý ra khi tới gần mục tiêu, nó sẽ phải tự khởi động tên lửa đẩy để tiếp cận nhưng hệ thống máy tính đã từ chối thực hiện lệnh có sẵn này. Thuốc Nổ tới bây giờ đã biết được thứ rung động nãy giờ trước mắt cậu là cái gì: “Sóng hấp dẫn!” Một hiệu ứng rung động của màng không thời gian mà Thuốc Nổ nhìn thấy, do các vật có khối lượng gây ra. Khối lượng càng lớn thì hiệu ứng này càng rõ ràng, tuy nhiên vẫn rất khó nhận biết được. Chỉ khi có ít nhất hai thiên thể đủ nặng, tương tác với nhau tạo thành hiện tượng cộng hưởng sóng, nó mới có thể được quan sát rõ ràng.×— QUẢNG CÁO — Nói như vậy thì ngôi sao trước mặt cậu kia chính là một sao lùn trắng với mật độ vật chất cực kỳ khổng lồ. Còn con quái vật ẩn trong bóng tối đang hút năng lượng của nó không phải gì khác mà chính là sát thủ của vũ trụ - một lỗ đen. Thuốc Nổ sử dụng ngôn ngữ Lausiv, ra lệnh với máy tính: “Tiến hành quét đối với vùng cấu trúc không thời gian phía trước.” [Đã nhận lệnh, bắt đầu thực hiện quét] Quá trình này của người Lausiv là một dạng quét tổng hợp với đủ thứ loại phương pháp và máy móc khác nhau kết hợp lại để cho ra cái nhìn đúng đắn và khách quan nhất. Bọn ba người Thuốc Nổ cũng hoàn toàn không phải chờ lâu, kết quả đã xuất hiện: [Quét hoàn tất, bắt đầu hiển thị bản đồ tinh hệ] Thuốc Nổ ngạc nhiên tới tròn xoe cả con mắt. Trong vùng không-thời gian trước mặt không phải chỉ có hai vật thể như cậu đã suy đoán mà có tới bốn vật thể. Một trong số đó được đánh dấu rất rõ ràng là “Không nhận được tín hiệu truyền về”, không phải gì khác mà chính là vùng giới hạn từ chân trời sự kiện của lỗ đen kéo cho tới điểm kỳ dị. Sở dĩ gọi là chân trời sự kiện là bởi vì đi qua khỏi nó thì không còn thứ gì có thể thoát ra được nữa kể cả ánh sáng. Bởi vậy không ai biết được bên trong đó xảy ra sự kiện gì. Thuốc Nổ giờ đã biết thêm được rằng, kể cả công nghệ của một nền văn minh cấp 7 cũng chưa đủ sức quét qua được chân trời sự kiện của lỗ đen. Hay ít ra, đối với cái tàu này là vậy. Vật thể thứ hai chính là sao lùn trắng ở hướng chính diện bọn họ. Vật thể thứ ba cũng là một con quái vật nặng chẳng hề kém sao lùn trắng này nằm chếch về phía bên tay trái tàu, không thể quan sát được bằng mắt thường. Đây là thứ làm cho Thuốc Nổ ngạc nhiên nhất: “Một ngôi sao lùn đen!” Trong tri thức vật lý của Liên Bang, sao lùn đen hoàn toàn chỉ tồn tại trên lý thuyết, kết quả khi các ngôi sao lùn trắng bị nguội đi hoàn toàn. Với độ tuổi 13,8 tỷ năm của vũ trụ, hoàn toàn không có khả năng nào tồn tại một ngôi sao lùn đen. Rốt cục thì thời đại của Hỏa Giới này hay Namuh đã đi đến xa tận bao nhiêu lâu trong tương lai mới có thể có được thứ như thế này trước mặt cậu? Vật thể cuối cùng lại là một hành tinh chỉ ngang với nửa của Trái Đất nằm chơi vơi chính giữa ba con quái vật này. Thuốc Nổ hoàn toàn không thể hiểu được tại sao lại có một con cừu non nằm ở đây, đáng lý ra nó phải bị một trong ba thiên thể kia nuốt chửng mất từ lâu rồi mới phải. Theo bản đồ của người Lausiv thì điểm điều tra thí nghiệm nằm ở trên chính hành tinh này. Sushan thấy khuôn mặt cậu nhăn lại vội vàng hỏi: “Không phải mục tiêu ở rất gần rồi sao? Chúng ta tiến vào thôi. Lần này thuận lợi có thể đóng được Hỏa Giới. Ba chúng ta sẽ là biệt đội anh hùng số một Namuh.” Đoạn cậu ta không khỏi đắc ý mà cười lên ha hả. Thuốc Nổ lắc đầu: “Nào có dễ dàng thế. Cậu cũng đừng có xem đây là trò đùa. Thứ nhất, chúng ta cần phải thắng được trường hấp dẫn của lỗ đen và hai ngôi sao lùn kia mới có thể tiến vào bên trong. Đừng thấy động cơ Alcubierre có thể mạnh mẽ đẩy con tàu đi còn nhanh hơn vận tốc ánh sáng, nó chẳng là cái đinh gì khi so với mấy kỳ quan của tự nhiên này đâu. Chúng ta sẽ sớm hết năng lượng trước khi tới được đó.” Mặt Sushan méo xệch đi, Thuốc Nổ không tiếc lời nói tiếp: “Mà cứ cho là chúng ta đủ năng lượng đi nữa, còn một vấn đề khác cũng đau đầu chẳng kém. Đó là thời gian.” “Thời gian ư?” – Margarida chen vào. “Đúng vậy, chính là thời gian, hai cô cậu đừng tưởng chúng ta còn gần 100 năm nữa trước khi Peaky cưỡng ép đăng xuất mà lấy làm vui mừng, khi đi tới gần ba thứ kia, thời gian của chúng ta sẽ bị kéo dãn ra vô tận. Có khi chúng ta vừa đáp xuống một giây đồng hồ thì bên ngoài đã trôi qua hết thời gian trăm năm đó rồi. Tạm thời neo tàu lại ở đây đã, tôi cần phải tính toán chu toàn kế hoạch rồi mới dám đổ bộ.” Hai người kia cũng muốn giúp đỡ gì lắm, nhưng lĩnh vực này nếu không phải chuyên gia thì góp vào chỉ tổ làm rối ra thêm. Điều này không khỏi khiến cậu nhớ tới lúc tham gia vào dự án du hành thời gian TT của Liên Bang. Tuy hai vấn đề khác nhau nhưng mức độ tính toán cũng đều phải tỉ mẩn tới đáng kinh ngạc. Thuốc Nổ chỉ sử dụng các phương trình tổng quát là chính. Xử lý dữ liệu đều giao hết cho máy chủ của con tàu. Lúc này thì máy tính lượng tử ở cấp độ pico mới phát huy ra sức mạnh đích thực của nó. Tuy chỉ là thứ hỗ trợ một con tàu thôi nhưng tốc độ chạy của nó thực sự phi thường làm Thuốc Nổ cảm khái không dứt. Cậu đã ngồi lỳ bên trong phòng chỉ huy hơn một ngày trời, cuối cùng cũng có phương án khả dĩ nhất: “Tôi đã vẽ ra quỹ đạo rồi, chúng ta sẽ tiến vào từ điểm Lagrange tương đối của hai ngôi sao lùn trước. Sau đó…” Sushan ngắt lời: “Từ từ đã, điểm Lagrange là cái gì cơ?” Thuốc Nổ thở dài một hơi: “Ừ đại khái là nơi lực hấp dẫn của hai ngôi sao lùn cân bằng và khiến cho vị trí tương đối của phi thuyền không thay đổi so với chúng. Nói dễ hiểu là chúng sẽ cho ta đi nhờ miễn phí mà không tốn năng lượng. Vì có thêm cái lỗ đen kia nữa nên chỉ tốn ít năng lượng hơn thôi chứ không thể hoàn toàn tiết kiệm được.” Sushan dù không hiểu mất nhưng lúc này cũng hài lòng mà gật gật đầu. Thuốc Nổ giảng giải tiếp tục: “Sau đó sẽ tới giai đoạn khó nhất, đó chính là tiến vào điểm Lagrange của cả ba vật thể bao gồm thêm cả cái lỗ đen. Phần này, tôi sẽ dùng hình xăm của tộc Lausiv để quan sát và đảm nhiệm. Khi vào được nơi đó rồi, chúng ta chỉ việc chờ cho quỹ đạo chúng ta tới đủ gần hành tinh kia, dùng động cơ của tàu hoàn thành nốt hành trình thôi.” Margarida hỏi: “Anh cho rằng cách này sẽ thành công chứ?” “Thực ra đây chỉ là một vụ đánh cược. Các bài toán về quỹ tích chuyển động của ba vật thể trở lên trong không gian đã không có lời giải cho phương trình tổng quát rồi, nói gì tới năm vật thể.như thế này, lại thêm một biến số không xác định là phản xạ của con người nữa chứ. Chỉ đành tận nhân lực tri thiên mệnh thôi.” Hai người Sushan và Margarida nhìn nhau gật đầu. Sushan đại diện nói với cậu: “Chúng em tin tưởng ở anh ạ.” Thuốc Nổ trả lời: “Hai người cũng đừng căng thẳng quá, lần này chúng ta tới được tận đây đã là một kỳ tích của nhiệm vụ thế giới ở Hỏa Giới rồi. Thêm bước nào là lời bước nấy thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]