Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124
Chương sau
Thuốc Nổ bước đi rất chậm, nhàn nhã nhưng những người quen biết với phong cách của cậu lâu năm sẽ để ý thấy cậu đang cẩn thận quan sát xung quanh. Cậu cũng không đi thẳng về nhà Mai Từ Khoảnh mà đi một đường vòng cung lớn bên hông làng. Thuốc Nổ không tin hẳn lời của người lính. Đúng vậy, cậu chẳng hề có thói quen tin ngay vào người khác khi nghe xong câu chuyện. Nhất là khi tên quan huyện chẳng có động cơ gì để làm một việc như vậy cả. Dù sao hắn cũng đã nhìn thấy cậu trở thành công thần trong đợt đánh cuộc của Lương Thế Vinh và Chu Hy, hắn chẳng dại gì mà dây vào một vị quan tòng tam phẩm đương nhiệm chỉ vì mấy đồng lẻ. Nếu thật vậy thì một là hắn thật sự thanh liêm đến điên rồi, hai là hắn có người chống lưng không sợ Lương Thế Vinh hoặc ba là chuyện này chỉ là cái cớ, còn có ẩn tình khác. Khi Thuốc Nổ về tới nhà họ Mai thì mặt trời đã mọc, trước sân hoàn toàn không có ai cả. Cậu sải bước vào trong thì thấy một đám lính đang đứng dàn thành hai hàng, ngồi chính giữa trên cái sập là tên áo đen thị vệ của Chu Hy mà cả ngày hôm qua yên lặng chẳng nói một câu nào. Bên cạnh hắn là tên quan huyện, đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, chẳng biết là từ đâu đem tới. Hai anh em Mai Từ Khoảnh và Sắn thì chẳng thấy đâu. Thấy cậu tới, tên quan huyện vồ vả: “Trần Ngọc, ngươi biết tội chưa?” “Bẩm quan, không biết tiểu dân có tội gì?” – Thuốc Nổ chỉ đáp theo kịch bản có sẵn. “Ngươi đến làng Nam Ô ở đã không biết bao nhiêu tháng trời, sống trên đất của bệ hạ, ăn bằng thú rừng của bệ hạ, uống nước bệ hạ khổ cực cầu mưa mà có. Vậy mà sao ngươi dám cấu kết với bọn Mai Từ Khoảnh, Mai Hinh, gian dối sổ hộ tịch, trốn tránh 8 tiền (*) thuế đinh của triều đình. Đây là trọng tội phải tru di cửu tộc.” (*): Một đơn vị tiền tệ ngày xưa “Vậy không biết đại nhân muốn xử trí thế nào?” “Chỉ là tên mọt sách lại láo xược như vậy. Quân bay đâu, bắt lại, giam vào đại lao chờ ngày xét xử.” Quan huyện tuy đã nghe lão bá hộ nói về sức mạnh phi thường gì đấy của Thuốc Nổ. Có điều lão ta nhìn cái tướng cao gầy của Thuốc Nổ thì cũng chẳng cho rằng cậu mạnh mẽ là bao. Bởi vậy lão cứ thúc quân lính xông lên. Chỉ thấy bốn tên nha sai ở đầu hàng xông lên, mặt hằm hằm sát khí. Hai tên trong số đó tay không định lên khóa cử động của cậu lại, hai tên đằng sau thì cầm giáo làm thành thế ỷ giốc. Một tên vừa đi ra phía sau định bẻ ngược tay cậu lên thì Thuốc Nổ đã thuận thế, xoay một cái, vòng ra phía sau hắn. Một tiếng rắc đau đớn vang lên khiến người ở đây nổi hết cả da gà Tên lính la lên những tiếng tê tâm liệt phế, cả hai cánh tay đều buông thõng, treo lủng lẳng. Hắn nằm quằn quại trên mặt đất rồi ngất tại chỗ. “Tâm lý kém quá” – Thuốc Nổ không khỏi ngạc nhiên về trình độ thực chiến của mấy tên sai nha này Tên kế tiếp vừa xông lên, ra nắm đấm về phía cậu thì đã bị cậu tránh được rồi đấm ngay vào lồng ngực bên trái của hắn một nhát. Hắn gục xuống đất, máu chảy ra lên láng, e rằng đã chết ngay tại chỗ. Ở nắm tay Thuốc Nổ không biết từ lúc nào đã kẹp một con dao đá cực kỳ sắc nhọn, trên đầu mũi còn đang có máu tong tong từng giọt chảy xuống. Quan huyện hét lên: “Giết, giết hắn cho ta.” Lập tức có bốn cây giáo đâm về phía Thuốc Nổ. Cậu đợi sát giây phút cuối cùng rồi ngả ngửa người ra sau, hai tay gập lại làm một cú bật nhảy tầm rất thấp áp sát bốn tên nha sai. Vừa tiến vào phạm vi cước bộ của đối phương, cậu khom người chịu ăn hai cú đá vào tay mặt rồi chống chân làm một cú quét ngang. Ba trong bốn tên lính thế đứng không vững, lập tức ngã xõng xoài. Tên còn lại cũng chỉ may mắn còn đứng vì nằm ngoài tầm quét của Thuốc Nổ. Loading... Chỉ thấy cậu còn giữ vững tư thế ở dưới mặt đất, tay trái như ảo thuật lấy ra từ trong tay áo ba mẫu gỗ con con. Chỉ sau một cú lăn người và ba cái vung tay đồng thời, đầu vót nhọn của ba mẫu gỗ đã lần lượt nằm trên cổ họng, mi tâm và hốc mắt của ba tên lính. Tên còn lại cuối cùng đâm giáo hụt vào cậu, liền bước lên một bước, đâm với người theo Thuốc Nổ nhanh tay bắt được phần thân giáo, giật mạnh một cái. Tên lính chỉ cảm thấy chới với, giây tiếp theo đã ăn ngay một cú lên gối thẳng vào mặt. Sau đó, yết hầu hắn liền ngòn ngọt, cổ bị rạch ra một đường thẳng tắp. Hắn ngã vật xuống nằm thành một đống trên mặt đất, hoàn toàn không thể động đậy được nữa. Tên quan huyện mặt mũi lúc này đã cắt không còn một giọt máu, biết mình đá phải thiết bản. Còn chưa biết mở miệng cầu xin như thế nào thì đã thấy Thuốc Nổ vung tay, một cây giáo bay thẳng tắp lự về phía người áo đen đang ngồi thế chủ vị ở trên sập. Tên áo đen chỉ vuốt vuốt quả cầu một cái, phía trước mặt đã hiện lên một tầng trong suốt trông giống như nước đá, rộng khoảng cỡ cái khăn tay to. Cây giáo va vào đây thì vang lên một tiếng rụp lớn nhưng không đâm thủng qua được, chỉ để lại trên cái màng này một hai đoạn kẻ nứt ở chính giữa. Thuốc Nổ chỉ thấy tóc gáy dựng đứng lên, thân hình phản xạ hoàn toàn theo bản năng. Cậu nhảy lùi lại năm sáu bước rồi theo quán tính lộn một vòng lớn, dùng lực tay mà nhún cả người ra thêm khoảng cách tương đối xa hơn nữa. Ở ngay trên đầu cậu chỗ vị trí đứng lúc nãy đã có vô số những miếng băng có hình dạng như những cây đinh xuất hiện chi chít. Chúng rơi xuống ào ạt như một trận mưa đá, toàn bộ những binh lính còn nằm dưới đất mà chưa chết lúc nãy đều la lên một tiếng hét thảm, cả người bị đâm thủng lỗ chỗ, đã không còn cơ hội cứu sống. Thuốc Nổ nhìn vào người áo đen, miệng lên tiếng: “Các hạ là ai?” “Ta chính là thần linh trong miệng người trần mắt thịt các ngươi đó.” “Thần linh ta cũng chưa phải là chưa thấy qua, các hạ còn kém xa đẳng cấp đó lắm” – Thuốc Nổ cười nhạt. Người áo đen cũng không có vẻ là muốn khoác lác thêm về vấn đề này: “Ngươi hỏi nhảm nhí gì vậy. Ta và ngươi đều đến từ nơi đó còn gì. Chẳng lẻ ngươi cũng như bọn ngu ngốc này, muốn tự gọi mình là Ngoại Lai Giả. Mà nói chung là mặc kệ ngươi, ta không muốn quản việc đó. Tiến độ nhiệm vụ của ngươi sao rồi, báo cáo đi, có tìm được manh mối thế giới nào chưa?” ×— QUẢNG CÁO — Nói đoạn hắn giơ ra trước mặt Thuốc Nổ một miếng kim loại có hình bốn vòng tròn đồng tâm, trên mỗi vòng tròn có biểu tượng mười ngôi sao được phân bố đồng đều. Các ngôi sao ở vòng ngoài đều không có màu trong khi tất cả mười ngôi sao ở chính giữa đều có màu vàng. Thuốc Nổ chẳng hiểu cái biểu tượng này có nghĩa là gì, một cái gì đó giống như Hội Thiên Văn Học Đại Việt chăng. Cậu cẩn thận đáp: “Nhiệm vụ tạm thời vẫn bế tắc, chưa có manh mối nào cụ thể. Bên ngươi có thông tin tình báo nào giá trị không?” “Có thì cũng có, có điều…” Hắn bỗng nhiên xoa xoa quả cầu, một chùm vài cây đinh băng xuất hiện lao thẳng về phía tên quan huyện. Có một tiếng trầm đục rõ to vang lên, một lớp màng băng mỏng lại hiện ra ngăn cản ngay trước người của tên áo đen. Chỉ thấy phía trước đó xuất hiện một cây giáo khác, nếu hắn ra tay chậm một chút thì mũi giáo đã xuyên qua người hắn thẳng từ đằng trước ra đằng sau rồi. Tay mặt của hắn thì bị một miếng gỗ nhỏ xuyên qua, máu chảy ra loang lổ. Quan huyện lúc này mới trừng to đôi mắt không cam lòng mà gục xuống. Hóa ra trong lúc người áo đen giết chết quan huyện diệt khẩu thì hắn đồng thời cũng bị Thuốc Nổ đánh lén. Cậu nhận thấy cú tấn công không phá vỡ được quả cầu của đối phương thì nhanh chóng thoát ra khỏi căn nhà đất. Cậu di chuyển như một con sóc, thoắt cái đã cách xa người kia hơn ba mươi mét. Đây là một trận chiến rất bất lợi cho Thuốc Nổ, lần tấn công bất thành vừa rồi đã khiến đối phương hoàn toàn đề phòng chiêu phi gỗ của cậu. Vũ khí của đối phương lại hết sức quái dị, không những có thể tấn công tự do mà hoàn toàn có thể tạo ra một tấm phòng thủ bằng băng mà cậu hoàn toàn không lý giải được. Chỉ có một điều chắc chắn là những thứ vũ khí như vậy tới thời đại của Liên Bang còn chưa có được chứ đừng nói gì tới cái thời đại này. Những gì cậu biết được lúc này là người áo đen thuộc về một tổ chức mật nào đó và bọn chúng đang tiến hành một nhiệm vụ nào đó ở nơi đây. Thuốc Nổ đành cắn răng tiến vào rừng, vừa chạy vừa quan sát vị trí của người áo đen. Khả năng chiến đấu ưu việt của cậu hoàn toàn dựa vào ba đặc trưng đó là khả năng vật lý, vũ khí và chiến thuật. Về khả năng vật lý, sức mạnh, kỹ thuật và kinh nghiệm đối kháng của cậu hoàn toàn có thể xếp vào hàng đỉnh cấp nhất của Liên Bang. Song, cậu phải xét tới trường hợp xuất hiện của thứ tạm thời nằm ngoài tầm lý giải hiện tại của cậu là nội công. Hẳn là ưu thế về khả năng vật lý của cậu đã bị san bằng, thậm chí là bị vượt qua khi chiến đấu ở nơi đây. Thứ hai về vũ khí, thời đại này hoàn toàn không có công nghệ khai thác và sản xuất những thứ vũ khí mà cậu cần. Cậu cũng chưa có thời gian xây dựng một mạng lưới đáp ứng nhu cầu đó. Bởi vậy cậu chỉ nắm trong tay vũ khí tự chế khá thô sơ hiện tại. Vậy muốn thắng người áo đen này, cậu chỉ còn lại mỗi chiến thuật. Chiến thuật của cậu lại bị hạn chế khá lớn bởi thời gian chuẩn bị, tình báo và tài nguyên. Bởi vậy, cậu đành đi bước nào tính tới đấy. Chiến đấu trong rừng giúp Thuốc Nổ dễ dàng né tránh và dò xét đối phương hơn. Cũng may là chẳng biết có phải vì cậu chọc giận hắn hay không mà hắn quyết đuổi theo giết cậu cho bằng được. Nếu không, hắn quay đầu bỏ đi thì Thuốc Nổ cũng chịu không có cách nào. Những mũi đinh băng bay liên tục. Tốc độ của chúng chậm hơn khá nhiều so với tốc độ của đạn bắn nhưng lại nhanh hơn tốc độ của cung tên, lại có khả năng chuyển hướng một chút dù đã được bắn ra, nên rất khó tránh. Hai người rượt đuổi qua cả nửa khu rừng ở phía Bắc làng Nam Ô thì Thuốc Nổ đã rút ra được một số quy luật tương đối về đối phương. Tên này không có khả năng tạo ra và điều khiển quá nhiều mũi đinh băng một lúc. Như đại chiêu mà hắn tung ra lần đầu tiên trước Thuốc Nổ hẳn là những mũi đinh băng đó bị trọng lực kéo xuống chứ không có ai điều khiển cả. Còn muốn tấn công và định vị với đinh băng thì một lúc hẳn chỉ tạo ra được tối đa tầm mười cái. Một điều khác là sức khỏe của tên này khá yếu, Thuốc Nổ phải cố ý giảm tốc độ mấy lần thì hắn mới đuổi kịp cậu. Ngoài ra cái quả cầu gần giống như ma thuật kia phải xoa xoa theo nhịp điệu nào đó thì mới sử dụng được nên không thể bắn ra vô hạn đinh một cách liên tục. Thuốc Nổ tuy tránh né khá giỏi nhưng lúc này trên người đã không khỏi có đến bảy, tám vết thương. Cậu thấy tên kia càng đi càng chậm, đòn tấn công cũng không ra liên tục nữa mà có vẻ chần chờ thì biết là phải ra tay ngay trước khi hắn rút. Cậu lợi dụng góc chết, khi chạy ngang qua một cái bụi cây cổ thụ gốc rất to thì đột nhiên ngoặc về phía sau. Từ hướng ngược lại với chiều di chuyển nãy giờ, cậu phóng một loạt năm mảnh gỗ về phía tên áo đen tạo thành ba nhóm giống như hình chữ phẩm. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn rõ ràng là không hề tồi chút nào, lập tức xuất hiện một miếng giáp băng che ra ở trước người. Thuốc Nổ dựa vào sự che chắn tầm mắt của chính cái giáp băng, lao lên tấn công mạng sườn bên phải của tên áo đen. Con dao đá của cậu sắp chạm vào vạt áo của hắn thì bỗng nhiên từ dưới chân hắn xuất hiện ra một đường rãnh băng rất dài. Hai chân trơn tuột một cái, cả thân hình đã lướt sang ngang theo rãnh băng. Thuốc Nổ dậm mạnh vào thân một cái cây, cả người bay trên không trung một đoạn chém thẳng vào cái màng chắn bằng băng. Tiếng răng rắc vang lên kèm theo là một chuỗi các âm thanh cà rụp cà rụp, một phần con dao đá của cậu đã bị đóng băng vào trong cái tấm chắn kia. Người áo đen lộ ra một nụ cười hung ác, từ trong quả cầu như ảo thuật mà kéo ra một thanh kiếm băng dài chừng một mét đâm mạnh về phía Thuốc Nổ. Hoặc là cậu phải buông tay ra, lùi lại chịu mất vũ khí, hoặc là bị trúng kiếm trong đòn này. Thuốc Nổ đúng là buông tay ra, nhưng không có lùi lại. Cậu thấy đối phương lúc đâm để phần lưỡi kiếm vuông góc với mặt đất thì mạnh mẽ dịch thân người sang bên phải vài phân. Cú đâm lệch ra khỏi vị trí tim của cậu, bị cậu dùng tay trái và thân người kẹp chặt lại. Tên áo đen không có đủ lực để vung kiếm lên mà chặt đứt luôn tay của cậu. Hắn đành buông thanh băng kiếm ra, đang định xoa quả cầu thì đã thấy Thuốc Nổ từ trong vạt áo trước ngực lấy ra một thứ vũ khí hình thù kỳ quái. Nó được làm bằng gỗ, hơi giống súng lục nhưng phần phía sau phình ra to hơn, kết cấu trông như đuôi một cây nỏ. Ở chính giữa thân của nó có một cái vòng roăng rất lớn, không biết làm bằng kim loại gì, là kiểu mấy miếng roăng người ta hay để trên dây buộc của tàu thủy để ngăn chuột leo lên tàu. Thuốc Nổ lộ ra nụ cười, bóp cò Một tiếng nổ đét rất lớn vang lên, đầu mũi của thứ vũ khí kia vỡ ra thành từng mảnh gỗ nhỏ. Tuy nhiên trước đó, một viên đạn con con vuốt nhọn được làm bằng đá đã găm thẳng vào mặt của người áo đen, vị trí nằm giữa sống mũi và con mắt. Đây là chính là vị trí hiểm yếu nhất của con người, bị bắn vào ở tầm gần như thế thì gã áo đen đã ngã chúi ra sau một phát, chết ngay lập tức. Thuốc Nổ cũng không phải là không muốn giữ mạng cho gã áo đen lấy thông tin nhưng thật lòng mà nói gã quá thần bí và nguy hiểm, cậu không có lòng tin khống chế được gã, ngay cả vũ khí áp đáy hòm cũng đã phải lấy ra. Thuốc Nổ kiểm tra kỹ xác của gã áo đen. Hắn có chiều cao trung bình, da hơi ngăm đen, khuôn mặt cũng chẳng có gì đặc trưng cả, cơ thể chỉ hơi ốm chứ hoàn toàn bình thường. Cậu lục người của gã áo đen, thấy chẳng có thứ gì khác giá trị liền cầm miếng kim loại đầy sao và quả cầu kỳ lạ kia rồi lấy vải ra buộc lại thành một cái bọc. Lúc cậu về tới nhà anh em họ Mai thì nơi đây đã đầy rẫy người dân làng Nam Ô đứng xem. Cả Lương Thế Vinh cũng có mặt, xem ra là vụ thảm sát đã thật sự làm chấn động quan lớn trong triều này. Thuốc Nổ cũng không tiến lên giải thích mà đi một vòng lớn quanh khu nhà. Chợt cậu dừng lại ở một số điểm, trông kỹ thì có vết máu đã khô, hơi hơi nghiền ngẫm rồi lần theo một con đường mòn nhỏ ở phía sau nhà mà đi. Khi cậu di chuyển được nửa canh giờ thì thấy phía trước có tiếng lửa bập bùng và tiếng người đang nói chuyện. Ở đó, Mạc thị vệ cùng với một toán ba tên lính Đại Việt đang ngồi xung quanh, vừa nướng thịt ăn vừa uống rượu. Tiếng ve rừng kêu khá lớn, lại có tiếng xào xạc của lá cây và hoa lửa lách tách nên từ khoảng cách này cậu cũng không nghe rõ ba người bọn họ nói gì. Thuốc Nổ không bước tới trước chào hỏi, cậu lần theo một số dấu vết khác đi lần ra cái đồi nhỏ ở phía sau. Đám Mạc thị vệ vẫn ăn uống tưng bừng, thỉnh thoảng có tiếng cười từ đằng xa xa vọng lại. Bốn người kia hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của một vị khách không mời tại đây Ở nơi góc của bụi rậm, điểm cuối của các vết máu, có hai cái xác người không đầu nằm đó, một lớn một nhỏ, da thịt đã bị khoét ra nhiều mảng loang lổ. Trên phần thân còn lại có thể nhìn thấy được thì toàn là dấu vết của cung tên găm vào. Thuốc Nổ kiểm tra thì thấy những vết thương đều không chí mạng, chủ yếu là khiến người bị bắn di chuyển chậm lại và gây choáng do mất máu. Cậu đi tới một đoạn nữa thì thấy trên mặt đất đang cắm hai cây giáo dài, loại được sử dụng bởi binh lính của Đại Việt. Trên mũi nhọn của mỗi cây giáo đều treo một cái đầu người. Bên trái hơi nhỏ hơn một tí chính là của Sắn, còn bên phải là của Mai Từ Khoảnh. Thuốc Nổ quan sát kỹ vết thương, phát hiện thời gian họ chết đã là từ trước khi mình thức dậy vào buổi sáng hôm nay rồi. Cả hai đều mắt trợn trừng, khuôn mặt đau khổ tột độ pha lẫn thêm cảm giác phẫn nộ và không cam lòng trước khi chết. Thuốc Nổ thở ra một hơi, không nói gì, khẽ vuốt mi mắt của họ xuống. Đoạn cậu quay người đi về phía đám Mạc Thị Vệ.×— QUẢNG CÁO — Khoảng tầm chưa được một nén nhang sau thì cậu đã trở lại. Lửa vẫn cứ bập bùng. Ve vẫn cứ kêu. Chỉ có điều tiếng cười nói đằng xa đã biến mất. Thuốc Nổ đang kéo một cái xác lê lếch đi phía sau. Cái xác này là của một người đàn ông, thân mặc áo trắng, khuôn mặt đã bị đánh tới biến dạng, không thể nhận ra là ai được nữa. Cậu quăng xác của hắn ra ở phía trước hai cây giáo, khẽ cúi đầu một cái, sau đó quay lại nói: “Ông muốn gì thì ra đây nói đi.” Từ bên gốc cây ở đằng xa bước ra một lão già. Lão râu ria đều đã bạc hết, ăn mặc rất đứng đắn chỉn chu, bên hông còn đeo thêm một cái phán quan bút. Lão chép miệng than: “Cậu không chôn cất họ à?” “Tôi vốn không tin vào luân hồi, con người chết xong là hết. Vậy chôn cất làm chi cho thêm phiền phức.” “Cậu vẫn luôn khác với những người bình thường.” “Tôi vẫn luôn thắc mắc, ở Thần Sơn của ông, cái gì sẽ gọi là bình thường, cái gì thì không phải.” “Ồ, ta chưa từng nói với cậu điều này.” – Ông lão mỉm cười. “Cũng không có gì lạ. Tôi từng được biết Lương Thế Vinh học võ công ở một nơi gọi là Thần Sơn. Ông lại là ân sư của hắn. Một tiếng ân sư này, không dễ gì một người bình thường có thể nói ra miệng được đâu. Và điều quan trọng nhất là…” Thuốc Nổ hơi ngừng lại ba giây rồi mới nói: “Tôi chẳng tin cái tài dạy học của ông có thể dạy ra nổi một người như hắn.” Ông lão lần này cười to ra một tràng, tỏ ra không nghe thấy cái ý tứ chọc ngoáy trong lời nói của Thuốc Nổ mà bình thản: “Có lẽ cậu nói đúng, cậu không hợp ra làm quan. Mà ta thì lại không hợp với nghề dạy học này. Nói gì chăng nữa thì, cậu không định giết luôn lão già này để bịt đầu mối đấy chứ?” “Ông là người gàn dở. Người gàn dở có cái hay của người gàn dở. Hơn nữa…” Thuốc Nổ nhấn mạnh: “…Tôi bây giờ không chắc đấu lại ông.” Lão già làm một động tác vuốt râu đáp lời: “Ta biết cậu đang tìm kiếm điều gì.” “Vậy sao?” “Ta cũng biết có những người cũng đang tìm kiếm giống như cậu. Chỉ là cậu chưa nhận ra mà thôi. Hãy cầm lấy thứ này, lên đỉnh Thần Sơn, cậu sẽ có một phần của câu trả lời ở đó.” Đoạn, lão quăng cho Thuốc Nổ một cái lệnh bài bằng ngọc màu xanh lá cây, mặt trước khắc một chữ Thần rồng bay phượng múa. Mặt sau khắc một chữ nhất lõm sâu vào trong, trông không giống như là sử dụng công cụ đục đẽo mà ra. Thuốc Nổ ngẩng đầu lên thì lão già đã biến mất. Cậu văng tục một câu trong lòng về ông thầy đồ dở người này, mình chưa kịp hỏi Thần Sơn ở đâu thì lão đã chạy mất. Thuốc Nổ mở cái bọc của Mạc thị vệ ra xem. Ở trong đó ngoài quần áo, mấy quan tiền thì còn có một xấp giấy nhỏ. Cậu mở ra xem thì thấy trong đó có vài tờ ngân phiếu, một số thư từ yêu đương gì đó ở dưới đề một cái tên quen quen. Cậu hơi ngẩn ra một chút thì mới nhận ra nó giống với tên vợ của lão bá hộ làng Nam Ô. Cậu mở ra tới tận cuối thì mới có hai tấm giấy lệnh truy nã. Ở trên đúng là vẽ hình một người đàn ông và một phụ nữ đứng tuổi, khuôn mặt hao hao hai anh em. Thuốc Nổ đọc xong mới biết Sắn và Mai Từ Khoảnh vốn là con cháu của Tả Tướng Quốc Trần Nguyên Hãn ở đầu thời Lê Sơ. Vì Trần Nguyên Hãn bị phán tội phản loạn nên Lê Thái Tổ giết chết. Họ hàng con cháu phải chạy trốn tứ tán, mai danh ẩn tích, thay tên đổi họ. Trong đó có một nhánh chạy trốn tận vào Thừa Tuyên Quảng Nam này. Vốn chuyện sáng lập triều đại khi nào cũng thế, vị vua mới lên ngôi luôn tìm cách xây chắc quyền lực của mình bằng máu của các công thần danh tướng. Ngày trước có Hàn Tín – Lưu Bang thì bây giờ có Trần Nguyên Hãn – Lê Lợi. Thuốc Nổ thở dài gấp tờ giấy lại. E rằng tên áo đen với quan huyện cùng đám người Mạc thị vệ là hai nhóm người khác nhau, chẳng qua ngẫu nhiên mà chung mục đích thôi. Tên áo đen thì muốn dò xét thân phận của cậu còn Mạc thị vệ thì lại là chó săn cho triều đình. Cậu ngẫm nghĩ tới lời đồ Viễn nói ban nãy, lòng quyết định sẽ đi Thần Sơn một phen vậy.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124
Chương sau