Ánh trăng chiếu rọi xuống, phủ lên bề mặt đất một tấm màn sáng mờ.
Đây là một vùng bình nguyên khô cằn, lặng gió. Thảm thực vật cực kỳ thưa thớt và nghèo nàn – vài cụm cỏ mọc rải rác, vài nhóm cây bụi xơ xác, tiêu điều. Âm thanh duy nhất mà người ta nghe được là tiếng dế kêu ngắt quãng, tô điểm cho bức tranh tối tranh sáng ảm đạm, cực kỳ thiếu sức sống ở xung quanh.
Cuối bình nguyên là một cái đồi nhỏ, bên trên hang hốc chằng chịt, trông như hậu quả của rất rất nhiều năm tháng chịu ảnh hưởng của xâm thực và ăn mòn. Lúc này, trên một trong các cửa hang xuất hiện hai bóng người. Người đi đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng đi vững chãi, đang nắm chặt đèn pin trong tay, miệng ngậm một điếu cà phê thỏi.
Đi theo ngay sau là một cô gái tóc vàng, mắt xanh. Thân hình của cô cao và thanh mảnh, đầu hơi cúi xuống, vừa đi vừa vân vê lọn tóc mai của mình. Cả người cô đang được bọc trong một cái màn nước mỏng chỉ có vài ly, đung đưa theo từng nhịp di chuyển.
Thấy được bầu trời đêm, người đàn ông khẽ phả ra một làn khói mỏng, tắt đèn đi, rồi quay đầu lại nói với cô gái:
“Ra khỏi đường hầm là gần tới rồi.”
Cô gái không đáp đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Cảm giác ngắm nhìn những vì sao từ mặt đất có cái gì đó rất khác. Nó không phải là một bầu trời thấp, bí bách và giăng đầy những mảng Sunano như Lầu Thấp. Nó càng không phải là cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-lui-tan/161588/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.