Cứ nghĩ tới luồng Bososhoku haki đen kịt bọc lên khiến cho thứ gì cũng có thể được cường hoá thành vũ khí cứng rắn, đồng thời cũng có thể cường hoá lực công kích và phòng ngự thì Esdeth không khỏi vui mừng, một chút mất mác đánh thua khi nãy đã biến mất sạch sàng sanh, hiện tại còn lại là nồng nặc niềm vui cùng hướng tới tương lai.
Nàng vui mừng mở miệng hỏi In.
“ Mong ngươi đối xử tốt với thuộc hạ của ta!”
Mặc dù đã xác định đi theo In nhưng nàng vẫn rất quan tâm thuộc hạ, cũng không muốn những binh lính trung thành này bởi vì theo nàng đầu nhập mà bị bỏ rơi làm tốt thí.
In nhìn ra được suy nghĩ của nàng nên mỉm cười ôn hoà.
“ Không cần, về sau bọn họ vẫn sẽ nằm dưới trướng của nàng!”
Hắn cũng không quá cần thiết một nhánh quân đội này, chủ yếu là chiến lực tổng hợp có chút phế, vũ khí cũng không quá chỉnh chu, thêm nữa thời gian tuyến này thì quân đội cũng nằm giống như thời chuyển giao phong kiến và tư bản, có chút súng ống một phát đạn đã là ngon lắm rồi, phần đông còn dùng giáo mác.
Còn lại cá thủ lĩnh cấp cao hơn thì cũng không có chiến lực quá cao, đều đâu đó cấp B, cấp A le que mấy người, đổi lại năm mươi năm trước hắn còn có chút để tâm chứ hiện giờ thì phải gọi là chẳng có chút nào quan trọng, quá yếu, không gây nên tác dụng lớn.
Hiện tại thuận thế đẩy ra mua chuộc lòng người, thi ân cho Esdeth là tốt nhất, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-hon-loan/1110568/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.