Vương Lam: "Đúng là muội rất thích, nhưng không nhất định phải có.
Hơn nữa mấy người chúng ta, không ai giỏi thơ văn cả."
Phương Triết: "Bọn ta không giỏi, nhưng Lãnh hẩu gia thì không tệ, nghe danh đã lầu, hồm nay đã được dịp thưởng thức."
Lãnh Hiên: "Phương Triết, ngươi có nhầm lẫn hay không, ta đây nào có chút thơ văn nào."
Lý Tiêu Minh vui mừng trong lòng, đúng rồi, Lãnh hầu gia xưa nay giỏi thơ văn kia mà, là ta đã quên, nếu vậy nhờ y ra ứng đấu lấy cây quạt kia về cho Vương Lam.
Lý Tiêu Minh: "Nhờ cả vào Lãnh hầu gia."
Cả bọn Hàn Nguyệt: "???"
Vương Lam: "'Lãnh hầu gia thật sự giỏi thơ văn à?"
Phương Triết: "Đúng vậy, không chỉ là giỏi thôi đâu, phải nói là thiên phú."
Lãnh Hiên điên cuồng lắc đầu: "Ta không có"
Ly Tieu Minh: "Day la Lanh hau gia, khong muon giup tieu muli nha ta sao?"
Lãnh Hiên muốn khóc với cái nỗi oan này, có giỏi thì là nguyên chủ giỏi, ta thì biết cái gì chứ.
Lãnh Hiên nhăn mặt: "Ta thật sự không nhớ, nhất là sau khi ra khỏi Bạch Cốc, ta đã mất đi vài phần kí ức."
Phương Triết trầm tư suy nghĩ: "À... là vậy ư. Nhưng mà đã là tài năng thiên phú, thì chỉ cần nhìn là ra mà thôi, không cần thiết phải có kí ức đâu.
Quyết định như vậy đi, ta tiến cử hầu gia thi phần này."
Lãnh Hiên muốn nhào qua mà khóc với Vương Lam a, vừa nhìn cảnh này, Vương Lam đã xém chút nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-co-dai-ta-tu-choi-nguoi/3713379/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.