Chương trước
Chương sau
Phương Triết: "Các vị không biết, gần đây các vị nổi tiếng ra sao ư?"

Bốn người họ đồng loạt: "Không biết"

Phương Triết có chút mộng a: "Vậy để tại hạ nói sơ qua cho các vị rõ, gần đây nhà nhà người người đều truyền tai nhau rằng, mỹ nhân xinh đẹp nhất của Dương Thiên Quốc, hiện tại là ai thì không còn phân định được.

Nhưng nếu nói đến các vị tuyệt sắc mỹ nhân, thì phải nhắc đến các vị đây."

Lạc My là người đầu tiên ra câu hỏi: "Tại sao lại không phân định được, không phải trước đó đã định là Cảnh Nghi công chúa sao?"

Phương Triết gật đầu: "Trước đó đúng là như thế, nhưng hiện tại nó lại không còn đúng nữa."

Hàn Nguyệt: "Tại sao lại không đúng."

Phương Triết: "Vì có sự xuất hiện của tiểu thư hầu phủ và thiên kim phủ tướng quân."

Vương Lam suy ngẫm: "..."

Sự việc đang đi theo chiều hướng làm ta không thể ngờ tới, sắp tới nếu xử lý mọi thứ không được khéo léo, e là rất khó khăn về mọi mặt, nhất là khi có việc cần di chuyển xa.

Lý Tiêu Minh: "Mời Phương thiếu gia nói tiếp."

Phương Triết: "Người ta đang truyền ra rằng, dung mạo của hai vị tiểu thư Vương, Lạc khó mà trông thấy.

Tuy nhiên, những người gặp qua và có mặt tại buổi tiệc chiêu đãi lần trước ở hoàng cung, họ khẳng định hai người chắc chắn rất xinh đẹp."

Phương Triết vừa nói vừa nhìn hai người Vương Lam và Lạc My, ánh mắt của hắn ta cũng chứa đầy sự tò mò, nhưng không mang lòng ham muốn.

Điều này đã bảo vệ hắn an toàn, nếu không, hắn ta sẽ trở thành người mà Lý Tiêu Minh chán ghét.

Vương Lam: "Những người gặp qua hai người bọn ta, thì đã có thể khẳng định?

Đây đơn giản là suy nghĩ và đánh giá từ cảm nhận, thật chất có thể không đúng.

Hơn nữa, ngày hôm đó tại buổi yến tiệc, ngoại trừ người thuộc hoàng tộc ra, không ai được phép nhìn thấy dung mạo của hai người chúng ta."

Phương Triết: "Vương tiểu thư nói không sai, nhưng có một điều lại chứng minh được hai người thật sự xinh đẹp, mà không cần phải trực tiếp xem qua dung mạo."

Lý Tiêu Minh: "Là nằm ở nhị hoàng tử."

Phương Triết cảm thán: "Lý tướng quân quả nhiên trí tuệ cao thâm."

Hàn Nguyệt: "'Liên quan gì đến nhị hoàng tử."

Lạc My trước đó đã được phổ cập chút ít từ hai người Vương Lam và Lý Tiêu Minh, nên nắm được đại khái, liền nói: "Bình thường nhị hoàng tử yêu thích vẻ đẹp, nếu không đẹp là không vui, không thích, tỉ nghĩ xem."

Hàn Nguyệt: "Cái đó thì ta cũng đã biết từ lâu, nhưng là ta vẫn chưa hiểu rõ."

Phương Triết: "Ai cũng biết rõ nên mới làm cho mọi người khẳng định, hai người này rất đẹp không phải sao?"

Hàn Nguyệt: "'A... đúng là thế."

Phương Triết: "Vẫn đề kể đến là, vì không ai rõ dung mạo của hai người để tranh định vị trí.

Nhưng người có thể khiến nhị hoàng tử động lòng xin ban hôn, thì không thể không tuyệt sắc."

Lạc My: "Cũng không đúng hoàn toàn, biết đâu nhị hoàng tử đơn giản yêu thích, chứ không phải là vì sắc đẹp thì

sao?"

Phương Triết: "Không thể nào, ta lớn lên cùng với nhị hoàng tử bao lâu, tính cách ý nghĩ của y, ta nắm rõ vô cùng."

Lạc My: "Vậy à..."

Lý Tiêu Minh: "Các muội không nhìn ra được cốt lỗi của vấn đề.

Người đứng đầu là đệ nhất mỹ nhân Cảnh Nghi công chúa, trước nay nhị hoàng tử đều gặp không ít lần.

Người đẹp như vậy, há lại không khiến hắn động tâm sao?"

Lạc My: "Hắn thật sự không động tâm, định lực cũng quá tốt."

Phương Triết cười ra tiếng: "Không phải hắn ta định lực tốt mà là không dám, so về năng lực và trí tuệ, nhị hoàng tử không phải đứng nhất.

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của Dương Thiên Quốc, hắn không thể đem về tay."



Hàn Nguyệt bắt đầu không hiểu, nhìn hai người Phương Triết và Lý Tiêu Minh tìm câu trả lời.

Lý Tiêu Minh: "Có thể nói, hắn kiên nhẫn với Cảnh Nghi, nhưng khi gặp Vương Lam và Lạc My lại không giữ nổi kiên nhẫn mà bất chấp xin hoàng thượng ban hôn, cho thấy dung mạo của hai muội phải là tuyệt sắc."

Vương Lam: "..."

Phương Triết: "So với địa vị của Cảnh Nghi công chúa, hai người tất nhiên thấp hơn, vì thể nhị hoàng tử nghĩ hắn có thể thuận lợi xin ban hôn."

Lý Tiêu Minh: "Kết quả, hẳn ta không được như ý nguyện."

Hàn Nguyệt: "Haiz..."

Phương Triết: "Cho nên từ ngày hôm đó, mọi người trong hoàng cung cũng như ở kinh thành, hay gần đây là lan rộng ra trên toàn Dương Thiên Quốc, đều nghe về danh tiếng của hai vị tiểu thư đây."

Vương Lam: "Sau này ra bên ngoài, chúng ta sẽ còn gặp nhiều rắc rối."

Lý Tiêu Minh: "Yên tâm đã có ta"

Vương Lam gật đầu: "Muội rất yên tâm khi đi cùng ca ca."

Lạc My: "Muội cũng thế"

Phương Triết: "Đúng là hai người nên ít xuất hiện ở bên ngoài, nên ở phủ đệ tại kinh thành sẽ an toàn hơn."

Hàn Nguyệt cười tươi: "Bọn họ đúng là không có được tự ý ra bên ngoài nhiều, nhưng ta chắc là không vấn đề gì."

Phương Triết lắc đầu: "Hàn Nguyệt tiểu thư, có lẽ tiểu thư đã quên, dung mạo của cô đang xếp ở vị trí thứ 3 ở

Dương Thiên Quốc à?"

Hàn Nguyệt: "..."

Lạc My đắc ý trêu chọc: "Cho nên a, Hàn Nguyệt tỉ tỉ cũng nên biết thân biết phận đi."

Lý Tiêu Minh: "Phương thiếu gia, ngoại trừ những tin đồn này, còn có những thứ khác sao?"

Phương Triết lâm vào suy tư: "Ừm... tạm thời ta chưa nghe thấy gì khác, các vị yên tâm, có tin tức mới ta sẽ thông báo cho các vị biết."

Vương Lam nhìn hắn đầy ẩn ý, nàng thắc mắc, vị Phương Triết thiếu gia đây, lý gì lại tỏ ra thân thiết và nhiệt tình như vậy với bọn họ, chắc chắn có mục đích.

Vương Lam không để mọi việc đi quá tầm kiểm soát, liền quyết đoán hỏi thẳng hắn: "Chẳng hay Phương Triết thiếu gia có cần chúng ta giúp đỡ gì hay không?"

Là người xuất thân từ thế gia, Phương Triết nghe qua đã biết thâm thúy bên trong câu nói của Vương Lam, y cười nhẹ đối diện Vương Lam, ánh mắt đầy chân thành, không hề chứa sự dối trá.

Phương Triết: "Ta không có việc gì cần các vị giúp, yên tâm hôm nay gặp mặt vừa như đã quen thân.

Việc gì cần làm cần nói, ta đều dùng thật tâm đối đãi, Vương Lam tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều."

Lạc My: "..."

Hàn Nguyệt: "..."

Lý Tiêu Minh: "Là tiểu muội đã suy nghĩ nhiều, mong Phương thiếu gia đừng giận."

Phương Triết: "Không giận, ngược lại ta rất thích trò chuyện kết giao cùng mọi người."

Vương Lam: "Thật vậy thì tốt."

Phương Triết: "Dĩ nhiên, dĩ nhiên...a phải rồi, các vị cứ tiếp tục tham gia bữa tiệc, ta phải đi sắp xếp vài việc trong phủ đệ."

Hàn Nguyệt phẩy tay: "Phương thiếu gia cứ đi lo việc, bọn ta tự có thể chăm sóc bản thân."

Nói xong Phương Triết nhanh chân rời khỏi, xem ra hắn ta thật sự có việc gấp cần làm.

Vương Lam: "Tình hình hiện tại dường như ngày càng không thuận lợi.

Phương Triết thiếu gia này không biết rõ là địch hay bạn, vẫn cẩn thận thì hơn."

Hàn Nguyệt xoa xoa Vương Lam: "Đừng lo còn có ta mà."

Lý Tiêu Minh liếc Hàn Nguyệt một cái: "Tiểu thư nghĩ ta không tồn tại?"

Hàn Nguyệt bực mình liếc lại y: "Ta tất nhiên biết tướng quân tồn tại, chỉ là ngài thân nam nhi, có nhiều việc, vẫn là nữ nhi bọn ta thuận tiện hơn."



Lý Tiêu Minh im lặng, đúng là không sai, thân phận nam nữ khác biệt, nhiều việc rất khó ứng xử khéo léo được:

"Coi nhu lan nay tieu thu dung."

Hàn Nguyệt cười đắc ý: "Còn cần ngài đánh giá à.

Vương Lam, Lạc My chúng ta mau qua bên kia ngắm nhìn một chút đi, không khí thì trong lành, hoa nở thật đẹp và mát mẻ."

Vương Lam và Lạc My nhẹ nhàng đi theo sau Hàn Nguyệt, nói chung nếu không có gì quan trọng, thì những cuộc tranh luận của hai người Hàn Nguyệt và Lý Tiêu Minh, Vương Lam thường không xen vào, mà để họ tự mình giải quyết.

Nhưng mới đi được vài bước, thì Cảnh Nghi và bọn người thái tử cũng đi đến trước mặt họ.

Vương Lam và Lạc My hành lễ: "Thái tử điện hạ, các vị điện hạ, các vị công chúa."

Hàn Nguyệt: "Thái tử ngài đến rồi, các người có chút chậm trễ nha."

Thái tử: "Không trễ, hai vị tiểu thư không cần hành lễ lớn, chúng ta đều là người quen thân thiết kia mà."

Nhị hoàng tử bước lên một bước, tiến sát đến Vương Lam: "Phải a, Vương Lam tiểu thư gần đây có khỏe không?"

Vương Lam điểm nhiên: "Vẫn rất tốt."

Nhị hoàng tử: "Vậy Vương Lam tiểu thư, đi dạo cùng ta một lát được không?"

Hàn Nguyệt lập tức phản đối: "Không được, muội ấy đã hứa đi cùng ta từ trước, ngài vô cớ chen ngang là không nên đâu, chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau."

Cảnh Nghi: "Hàn Nguyệt tỉ tỉ, đây chỉ là việc đi dạo nhỏ nhoi, cần gì lại tính toán kĩ đây, chi bằng chúng ta cùng đi, như vậy đều tốt cho đồi bên."

Lạc My âm thầm kháng cự nhìn qua Vương Lam, rồi trực tiếp kéo góc áo của Hàn Nguyệt ra hiệu.

Hàn Nguyệt biết ý của Lạc My: "Việc này..."

Vương Lam: "Được thôi, thuận tiện đi cùng nhau cũng không tệ."

Hàn Nguyệt quay qua nhìn Vương Lam, nàng liền đáp lại Hàn Nguyệt bằng một nụ cười bình tĩnh và tươi tắn, cho thấy nàng không có gì là không vui.

Hàn Nguyệt: "Được"

Thái tử: "Đi thôi, bên kia phong cảnh rất nên thơ, làm người ta nhịn không được mà muốn ngâm vài câu thơ."

Bọn người vừa đi vừa nói, thái tử cùng các vị hoàng tử tán gẫu, các vị công chúa cùng Cảnh Nghi và Hàn Nguyệt chuyện trò, hai người Lạc My và Vương Lam đúng kiểu đi theo góp vui, giữa họ không hề có giao tiếp qua lại.

Nhị hoàng tử lâu lâu lại phân tâm xoay người lại nhìn Vương Lam, không phải hắn muốn đi phía trước mà là tình thế ép buộc, nếu cố tình đi cùng Vương Lam, e là sẽ bị thái tử khiển trách, vì vậy hắn không dám.

Vương Lam nhìn nhận được việc này, nhưng lại giả vờ như không hiểu rõ, như thế nàng sẽ thoải mái hơn nhiều.

Đến khu vực vườn hoa đầy xinh đẹp trăm hoa đua nở, mọi người mới bắt đầu dừng lại thưởng thức.

Lý Tiêu Minh từ khi đi theo cho đến bây giờ mới lên tiếng: "Phong cảnh ở đây thật thoải mái, chi bằng sau này có thời gian cứ đến tịnh dưỡng."

Hàn Nguyệt: "Ta thấy ý kiến này không tệ."

Thái tử nhăn mi tâm: "'Các người thật biết cách vui chơi, chuyện chính sự thì không một ai nhắc đến."

Cảnh Nghi: "Thái tử ca ca người đừng giận, ngày thường bọn họ nói chuyện không là thể thôi.

Chính sự quan trọng tất nhiên vẫn quan tâm bàn luận."

Thái tử: "'Có sao?

Lý tướng quân, không rõ việc tập luyện cho quân lính thế nào rồi?

Thân là đại tướng quân, ngài nên túc trực siêng năng hơn đi."

Lý Tiêu Minh không vui đáp: "Thần đã biết."

Thái tử: "Còn Vương Lam tiểu thư, cô nương cũng nên chăm chỉ, đừng nên mỗi ngày chìm đắm trong nhung lụa phú quý."

Mọi người: "..."

Cái tên thái tử này, không khí đang vào lúc thoải mái hòa thuận, hắn ta lại không muốn, không lẽ hắn là người thích phiền phức tìm đến à?

Nhị hoàng tử: "Thái tử, huynh đừng như vậy, mục đích hôm nay đến là ngắm hoa thưởng ngoạn kia mà."

Tam hoàng tử: "Đúng a, thời gian qua thái tử đã nhọc tâm lo lắng nhiều thứ, hôm nay hãy thoải mái nghỉ ngơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.