Lạc My lúng túng, biết mình có hơi khoa trương, liền giải thích: “Chính là Lãnh Hiên cùng Hàn Nguyệt tỉ tỉ, sẽ giúp đỡ mà thôi.”
Lý Tiêu Minh lắc đầu: “Muội đừng ngây thơ và đắc ý sớm, chỉ e là khi đó, hai người họ cũng đang nằm trong tình huống khó xử.”
Lạc My: “???”
Vương Lam: “Mọi thứ đều phụ thuộc vào thế cục của hoàng triều.
Chúng ta… không thể hoàn toàn nắm chắc mọi thứ, trong tầm tay được.
Muội đã hiểu chưa?”
Lạc My gật đầu: “Muội đã hiểu.”
Lý Tiêu Minh thở dài: “Về sau, các muội phải luôn hành động cẩn trọng, dù đi bất cứ đâu, cũng cần đem theo người bảo vệ.
Có như vậy, ta ra ngoài làm việc mới có thể yên tâm được.”
Lạc My và Vương Lam cùng đồng thanh: “Muội xin nghe theo ca ca.”
Hôm nay vừa sáng ra, hai người họ đã nghe Lý Tiêu Minh căn dặn cả một buổi trời, vừa hay Lý Tiêu Minh bận việc ra ngoài, thì hai người họ cũng nhanh chóng đi đến phủ hầu gia.
Lạc My dùng tay lay lay người Lãnh Hiên: “Dậy đi, trời đã trưa lắm rồi, huynh định cho cả cái kinh thành này biết là… Lãnh hầu gia có thói quen ngủ nướng hay sao?”
Lãnh Hiên giọng ngái ngủ: “Ta mặc kệ, bây giờ ta chỉ muốn ngủ.
Các muội đừng làm phiền ta”
Lạc My tức giận: “Huynh… huynh… đừng làm ta phải nổi điên, nếu không ta không chắc mình có thể làm gì huynh a.”
Đáp lại sự tức giận của Lạc My là tiếng ngái ngủ của Lãnh Hiên, trong không gian đầy yên tĩnh, tiếng ngái đó càng to, càng rõ.
Vương Lam biết Lạc My sắp chịu đựng không nổi nữa, bắt đầu động tay động chân, thì lập tức kéo người ra ngoài.
Vương Lam: “Đi thôi, chúng ta đi dạo một vòng, cứ để huynh ấy ngủ một giấc đi, chúng ta cũng không vội gì.”
Hai người họ lặng lẽ bước ra ngoài, khi quay người đã đụng ngay Mặc Lương.
Mặc Lương: “Tiểu thư, Vương tiểu thư.”
Lạc My nhăn mày trách mắng hắn: “Mặc Lương làm ta giật mình, ngươi có thể đừng tự ý xuất hiện đột ngột như vậy không?”
Mặc Lương khó hiểu: “Không thể được.”
Lạc My: “Ngươi…”
Vương Lam cười tươi: “Đúng là rất khó, hắn là nhân lực ẩn thân của Lãnh ca ca.
Do đó, chuyện hắn đột nhiên xuất hiện là vô cùng bình thường, muội hãy tập quen đi.”
Lạc My: “Cái đó muội biết, chỉ là đối với người thân quen, đề nghị y đừng tỏ ra thần bí, mỗi lần bị hù dọa như vậy, thật không vui đâu.”
Vương Lam: “Mặc Lương, ngươi nghe rồi chứ, sau này cố gắng đừng để tiểu thư hoảng sợ.”
Mặc Lương: “Đã rõ”
Vương Lam phất tay, ý nói Mặc Lương lui xuống trước, hai người bọn họ muốn ngồi riêng với nhau a.
Lạc My nhìn theo bóng lưng của Mặc Lương xa dần, mới bắt đầu than thở: “Haiz… tỉ thấy đó, ai ai trong cái hầu phủ này đều kì lạ như nhau, ngay cả người hầu thân cận của Lãnh Hiên đã như thế, thì không thể trách được những hạ nhân khác.”
Vương Lam cười nhẹ: “Muội đừng để tâm, thì tất nhiên sẽ không phiền muộn.
Bọn họ vốn là người cổ đại, mọi thứ định sẵn cùng chúng ta khác biệt.”
Lạc My: “Tạm chấp nhận vậy.”
Hai người họ ngồi cũng khá lâu, nói không ít chuyện đi, trà bánh cũng đã được thêm mấy lần, thì Lãnh Hiên mới vội vã chạy đến.
Lãnh Hiên: “Hai người đến lâu chưa?”
Vương Lam: “Chắc là rất lâu rồi đi.”
Lạc My gắt gỏng: “Không biết lâu hay không, nhưng là ta đã ăn hết một vòng điểm tâm ở nhà bếp nha.”
Lãnh Hiên ái ngại: “Sao không gọi ta dậy?”
Lạc My: “…”
Vương Lam: “…”
Lãnh Hiên: “…”
Ba người im lặng nhìn nhau, những lúc thế này, Lãnh Hiên tự biết bản thân đuối lý, mà nhanh chóng dỗ ngọt hai người kia.
Lãnh Hiên: “Là ta sai, ta sai, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Sao đây, hai người họ đến thì cứ gọi ta một tiếng a, im ắng chờ đợi lâu như vậy không phải cố tình hỏi tội ta à, nhất định ta phải căn dặn Mặc Lương cho kĩ, khi nào bọn họ đến đều phải báo ta một tiếng.
Một người là Hàn Nguyệt đã đủ khổ, kế đó có thêm Thiên Nhi, bây giờ thì tốt rồi, cả bốn người họ đều có mặt đầy đủ, đây là không muốn ta sống tốt mà, thật muốn tìm một chỗ kín đáo mà trốn vào.
Mà cái tên Nam Thanh Vương kia có phải là Tề Phong không đây, nếu là phải, thì hay rồi, mau mau đến đây giúp đỡ ta một chút a, một mình ta chiếu cố bốn người họ, có chút quá sức.
Nếu được, thì cho hắn chịu trách nhiệm hai người đi, như vậy có phải tốt hơn không?
Vương Lam: “Được rồi, không trêu chọc huynh nữa, hôm nay đến, tất có chuyện quan trọng để bàn.”
Lạc My đem ra một cuốn sách dày cộm đưa cho Lãnh Hiên: “Đây là các phương pháp gieo trồng chăm sóc cây, mà ta và Vương Lam tỉ nghiên cứu.
Huynh mau xem qua, nếu không có vấn đề gì, thì bắt đầu thực hiện.”
Lãnh Hiên: “Được, ta sẽ xem qua, nếu tất cả đều ổn, ta sẽ dâng lên hoàng thượng và xin phép triển khai.”
Vương Lam: “Ừm… huynh yên tâm, ta và Lạc My sẽ theo sát tiến độ, đảm bảo không xảy ra sơ sót.”
Lãnh Hiên ngập ngừng: “Còn về việc đưa ra bên ngoài buôn bán thì sao?”
Lạc My: “Cái này huynh không cần lo lắng, Vương Lam tỉ và ta có quen biết với Cảnh gia, ắt hẳn việc trao đổi mua bán không có vấn đề lớn.”
Lãnh Hiên trầm tư: “Không đúng a, không phải lần trước người bên Cảnh gia không mấy thiện chí à?”
Lạc My liếc Lãnh Hiên một cái: “Vậy huynh thấy ai không thiện chí. Chẳng phải chỉ có mình Cảnh Mẫn sao?”
Lãnh Hiên hồi tưởng: “Hình như là vậy đi.”
Lạc My: “Huynh đó, ta không có ý chê bai gì huynh đâu, nhưng mà về khoản tình ái, huynh thật quá kém.
Ta kiến nghị là nên tu tập thêm.
Rõ ràng ai tinh ý đều có thể thấy, nhị thiếu gia nhà họ Cảnh, rất yêu thích Vương Lam tỉ tỉ chứ.”
Lãnh Hiên: “Ra là vậy, nếu thế chuyện giao thương, ta không cần phải lo lắng quá độ.”
Vương Lam: “Cũng không thể chỉ dựa vào thế lực nhà họ Cảnh, mà chắc gì họ đã nguyện ý cho ta mượn lực và nhân mạch.
Nhà thương gia, cái chính là lợi ích, hợp tác không có lợi ích, đừng hòng Cảnh gia xuất lực.”
Lạc My: “Ta tin tưởng Cảnh Dật.”
Lãnh Hiên gật đầu: “Ta cùng chung ý kiến.”
Vương Lam hừ lạnh: “Hóa ra, các người đang dùng ta làm con cờ sao?”
Lạc My nũng nịu: “Vương Lam tỉ tỉ, chuyện này mỗi mình tỉ là làm được, nếu người Cảnh Dật thích là muội.
Muội sẽ nguyện ý làm thay tỉ.”
Vương Lam cười gian: "Cái này chính muội nói nha, đợi khi ta gặp thiếu chủ của Ngọc Linh các, Lý Miên Di, ta tất nhiên sẽ tận dụng mối quan hệ a.
Lạc My giận dỗi: “Đang yên đang lành, tỉ nhắc đến hắn làm gì?”
Vương Lam: “Sao đây, là muốn hay là không muốn ta nhắc đến hắn?”
Lạc My từ chối liên tục: “Tỉ nghĩ xem?”
Vương Lam: “Nếu thế, sau này muội cũng không được nhắc đến nhị thiếu gia nhà họ Cảnh.
Thật sự rất phiền a.”
Lạc My: “…”
Đúng là tự mình gây chuyện, biết thế cứ để tỉ ấy nói vài câu, về sau ta vẫn có cơ hội chọc ghẹo tỉ ấy, bây giờ hay rồi, haiz…
Lãnh Hiên: “Hai người thật là, xuyên qua đây chưa được bao lâu, đã kéo theo nợ đào hoa không ít nha.”
Vương Lam: “Không nhiều, vừa khéo mỗi người chỉ có một người.”
Lạc My: “Sao đây, huynh cũng muốn?”
Lãnh Hiên: “Chuyện đó, cũng không phải hoàn toàn.”
Vương Lam hiểu ngay ý của Lãnh Hiên, y chính là vừa muốn vừa không muốn, muốn ở đây nghĩa là đối phương phải là người y thích, nhưng ở đâu ra mà dễ dàng thế?
Vương Lam: “Đừng lo, Lãnh hầu gia của chúng ta vừa giàu có quyền thế, tuấn tú phong nhã, dĩ nhiên không thiếu người mơ ước.
Chỉ là nếu muốn tìm được người hợp ý với huynh, e là cần có chút thời gian nha.”
Lạc My: “… không sai.”
Lãnh Hiên: “… Được rồi, không bàn vấn đề này nữa, trưa nay hai người các muội dự định sẽ ăn gì.
Ta cho người ở nhà bếp chuẩn bị.”
Vương Lam: “Hôm nay sao, các món ăn đều theo vị thanh đạm một chút đi, hôm trước vừa đi dự qua yến tiệc, cơ thể không cần phải bổ sung chất đạm quá nhiều.”
Lãnh Hiên: “Muội là đang sợ mập sao?”
Lạc My: “Huynh còn nói nữa, xem ta có để yên cho huynh không?”
Lãnh Hiên vội vàng: “Không, không là ta sai, Mặc Lương mau thông truyền nhà bếp chuẩn bị thức ăn.”
Mặc Lương nhận lệnh rời khỏi, mọi việc trong hầu phủ, Lãnh Hiên thường khi giao phó cho Mặc Lương đi làm.
Với một tên cuồng công việc như Mặc Lương, hắn ta cần làm việc càng nhiều càng tốt, mỗi khi Lãnh Hiên giao việc quá ít, hắn ta lại đang nghĩ… gần đây chủ nhân không còn tin tưởng hắn, không muốn tin dùng hắn.
Khi đó hắn ta lại chạy ngay đến chỗ của Lãnh Hiên mà than khóc, mất cả hình tượng a, đúng là có cấp dưới như vậy, cũng vui nhà vui cửa, tuy nhiên cũng rất khổ tâm, hở chút là suy nghĩ nhiều, không ai rảnh mà luôn đi giải quyết cho hắn.
Vì vậy, cách tốt nhất là giao việc cho hắn, việc nhỏ việc lớn không hề bỏ sót, như vậy chắc chắn là hắn rất hài lòng.
Sau khi dùng cơm trưa tại hầu phủ, Lạc My không có ý định ở lại hầu phủ, mà tiếp tục quay về phủ tướng quân, nhưng khi hai người chưa ra khỏi cửa, thì người từ phủ tể tướng đã chạy đến mời họ qua đó.
Tình thế hiện tại tuy có chút căng thẳng về phân chia thế lực, nhưng tạm thời không có gì đáng nói, việc cần làm thì vẫn phải làm, mối quan hệ tâm giao thì vẫn phải giữ vững.
Lãnh Hiên đích thân đưa hai người Vương Lam lên xe ngựa, nhưng y lo lắng vô cùng, dù sao, hai vị tiểu thư này không hề bình thường.
Vì vậy y phái thêm vài người hộ vệ có năng lực tốt nhất đi, mặc dù người ẩn thân đi theo bảo vệ hai người họ, được Lý Tiêu Minh cử đến đã không ít, nhưng là Lãnh Hiên không cảm thấy an toàn.
Đợi hai người họ lên xe đi hoàn toàn, Lãnh Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kêu Mặc Lương dọn thêm thức ăn nha, khi nãy y vẫn ăn chưa đủ, đại khái hai người kia muốn giảm cân, nhưng y lại không.
Trên xe ngựa, Vương Lam tựa người vào ghế mềm, ngồi vô cùng thoải mái, còn Lạc My thì ngồi nói chuyện bất tận, nàng ấy còn không biết là Vương Lam có nghe hay là không.
Lạc My: “Tỉ nghĩ xem, Hàn Nguyệt tỉ ấy gọi chúng ta đến là có việc gì?”
Vương Lam: “Ta cũng như muội thôi, không rõ.”
Lạc My: “Ừm… vậy sắp tới, chúng ta có cần phải qua lại với Cảnh Nghi công chúa luôn không?”
Vương Lam nhẹ nhàng nói: “Không cần thiết, nếu nàng ấy muốn, thì tự mình đến gặp.
Đột nhiên thân thiện quá mức, dư luận bàn tán, hơn nữa làm cho nàng ấy nghĩ, bản thân quan trọng, nên chúng ta mới ra sức lấy lòng.
Đặc biệt hơn chính là, nàng ấy không thích chúng ta đến gây phiền phức.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]