Lý Tiêu Minh: “Hơn nữa cái gì?”
Lạc My lúng túng, biết mình có hơi khoa trương, liền giải thích: “Chính là Lãnh Hiên cùng Hàn Nguyệt tỉ tỉ, sẽ giúp đỡ mà thôi.”
Lý Tiêu Minh lắc đầu: “Muội đừng ngây thơ và đắc ý sớm, chỉ e là khi đó, hai người họ cũng đang nằm trong tình huống khó xử.”
Lạc My: “???”
Vương Lam: “Mọi thứ đều phụ thuộc vào thế cục của hoàng triều.
Chúng ta… không thể hoàn toàn nắm chắc mọi thứ, trong tầm tay được.
Muội đã hiểu chưa?”
Lạc My gật đầu: “Muội đã hiểu.”
Lý Tiêu Minh thở dài: “Về sau, các muội phải luôn hành động cẩn trọng, dù đi bất cứ đâu, cũng cần đem theo người bảo vệ.
Có như vậy, ta ra ngoài làm việc mới có thể yên tâm được.”
Lạc My và Vương Lam cùng đồng thanh: “Muội xin nghe theo ca ca.”
Hôm nay vừa sáng ra, hai người họ đã nghe Lý Tiêu Minh căn dặn cả một buổi trời, vừa hay Lý Tiêu Minh bận việc ra ngoài, thì hai người họ cũng nhanh chóng đi đến phủ hầu gia.
Lạc My dùng tay lay lay người Lãnh Hiên: “Dậy đi, trời đã trưa lắm rồi, huynh định cho cả cái kinh thành này biết là… Lãnh hầu gia có thói quen ngủ nướng hay sao?”
Lãnh Hiên giọng ngái ngủ: “Ta mặc kệ, bây giờ ta chỉ muốn ngủ.
Các muội đừng làm phiền ta”
Lạc My tức giận: “Huynh… huynh… đừng làm ta phải nổi điên, nếu không ta không chắc mình có thể làm gì huynh a.”
Đáp lại sự tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-co-dai-ta-tu-choi-nguoi/3541733/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.