Lý Tiêu Minh: “Hoàng thượng, chuyện này thần xin phép bảo vệ muội muội.”
“Ta cũng muốn đến nhìn qua dung mạo của hai người họ.”
Quý phi: “Nam Thanh Vương.”
Mọi người đều xoay người ra phía sau nhìn, sự ngạc nhiên của quần chúng là 7 phần, thì bọn người Hàn Nguyệt là 10 phần.
Nam Thanh Vương đó… còn không phải là Tề Phong sao? Nhưng cả bọn vẫn chưa thể khẳng định, y có thật sự là Tề Phong chăng, hay chỉ là người giống người.
Hoàng thượng: “Con đến rồi à, mau vào đi, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu.”
Đúng là thế, ban đầu là dự định khai tiệc, nhưng vướng vào vấn đề diện mạo của Vương Lam và Lạc My nên mọi thứ đều tạm dừng.
Vương Lam vừa nhìn đến Tề Phong, trong lòng có chút vui mừng, cuối cùng tất cả bọn họ đã tụ hội, không ai gặp nguy hiểm, nhưng vừa xuất hiện đã vội vàng làm khó bọn họ.
Tề Phong: “Sao hả Lý tướng quân, ngài còn định che chở cho biểu muội ngài đến lúc nào đây?”
Vương Lam nhìn qua Lạc My và Lãnh Hiên, cả hai đều cùng rơi vào hoàn cảnh này, nhưng lý do gì… mọi người lại luôn đuổi hướng huynh muội ta, mà kiếm chuyện.
Lạc My và Lãnh Hiên cũng ngơ ngác nhìn lại Vương Lam, cả hai còn đang im lặng chờ Vương Lam nói gì đó, có điều Vương Lam vẫn im lặng, càng như vậy hai người họ càng căng thẳng.
Cảnh Nghi: “Cửu hoàng huynh, lâu rồi không gặp.”
Tề Phong: “Đã lâu không gặp.”
Hoàng hậu: “Hoàng thượng ngài định thế nào?”
Hoàng thượng: “Lý tướng quân hay là…”
Vương Lam vì để tránh cục diện ngày càng khó coi, ta nên thuận theo tình huống một chút a, như các người mong muốn.
Vương Lam: “Thưa hoàng thượng, đúng là hai người chúng thần, có lý do đặc biệt như vị hoàng tử này đã nói.
Nhưng nếu mọi người thật tâm muốn biết như thế, thì chúng thần… xin nguyện nghe theo.
Tuy nhiên, thần có một yêu cầu, chính là chỉ có người trong hoàng thất mới được chứng kiến.”
Hoàng thượng gật đầu: “Trẫm đồng ý với ngươi.”
Tiếng ồn ào nghị luận lại bắt đầu, nhưng hoàng thượng cũng không phải ngồi đó để trưng diện, liền ra lệnh bảo tất cả im lặng: “Ai không phải người trong hoàng tộc, lập tức quay lưng đi.”.
“Tuân lệnh bệ hạ.”
Vương Lam và Lạc My hành lễ: “Đa tạ hoàng thượng đã ưu ái.”
Đầu tiên là Lạc My: “Thần xin phép.”
Vừa dứt câu, Lạc My bắt đầu cúi mặt tháo khăn che, ban đầu mọi người cứ nghĩ là không được xinh đẹp, nên mới dùng cách này che chắn, dù sao bọn họ cũng là người đến từ thành trấn nhỏ.
Vì thế, lúc Lạc My hoàn toàn tháo ra khăn che, ngước mặt nhìn lên thì toàn bộ mọi người ở đây đều nín thở im lặng, bởi do… gương mặt của Lạc My quá đỗi xinh đẹp, nhan sắc rạng rỡ, đôi mắt to tròn linh động, môi hồng cuốn hút, càng nhìn càng không nỡ rời mắt.
Trước nay ở Dương Thiên quốc, Cảnh Nghi đứng thứ nhất, Hàn Nguyệt đứng thứ hai, còn vị mỹ nhân trước mắt này xinh đẹp không hề kém so với hai người kia, vậy phải xem xếp thứ mấy a.
Không để mọi người bình tĩnh trở lại, Vương Lam liền mở khăn che mặt, để lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, khác với Lạc My, vẻ đẹp của Vương Lam, tinh khôi nhưng lại có vẻ ma mị quyến rũ, có điều càng thể hiện rõ sự xa cách, làm cho người ta cảm thấy chỉ có thể ngắm nhìn, không thể chạm đến.
Thái hậu là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí trầm lặng: “Không ngờ hai người các ngươi lại xinh đẹp đến như vậy, khó trách ra đường sẽ gây phiền toái.
Đúng là tốt nhất, nên đeo khăn che mặt vào đi.”
Vương Lam và Lạc My đồng thanh: “Tạ thái hậu ban cho ân điển.”
Các vị công chúa tất nhiên có người ganh ghét ra mặt, có người giả vờ thanh cao không chấp nhất, nhưng trong lòng nghĩ gì, chỉ có bọn họ là rõ.
Thái tử và hoàng tử thì rất muốn ngắm nhìn thêm, có điều không thể không biết tốt xấu, mà yêu cầu hai người họ đừng che mặt a, làm như thế trước mắt phụ hoàng và bá quan văn võ, thì ra thể thống gì.
Hoàng hậu: “Có phải ở quê nhà các ngươi, ai nấy đều xinh đẹp như vậy?”
Vương Lam: “Dĩ nhiên ai nấy đều xinh đẹp ạ.”
Nhị hoàng tử hừ lạnh: “Tiểu thư đây lại nói dối đi, làm gì có nơi nào như vậy đâu, ta không tin.
Nếu ta điều tra không đúng sự thật, thì ngươi được tính là nói dối thánh thượng.”
Lý Tiêu Minh: “Nhị hoàng tử có thời gian đến đó kiểm chứng, chi bằng cùng ta ra thao luyện binh lính, có phải tốt hơn chăng?”
Hoàng thượng gật đầu: “Ta cảm thấy khanh ấy nói không sai, bắt đầu từ ngày mai, con hãy đến chỗ Lý tướng quân học tập đi.”
Tam hoàng tử: “Nhị hoàng huynh, có cơ hội học tập Lý tướng quân tốt như thế, huynh mau tạ ơn phụ hoàng đi.”
Biết bản thân đã bị cho vào thế khó, nhị hoàng tử liền nhìn sang mẫu phi và thái tử, ý nói hai người mau giúp y nha.
Thái tử: “Thưa phụ hoàng, nhị hoàng đệ còn chưa đủ cân sức để học tập mấy việc cao vời đó.
Tuy nhiên, tam hoàng đệ và lục đệ, và thất đệ thì có thể.”
Lục hoàng tử ngày thường không quan tâm triều chính, một lòng nghiên cứu y thuật, đột nhiên bị thái tử réo gọi, cũng vội vã đứng dậy từ chối: “Phụ hoàng, thần nhi tự biết sức tài nhỏ nhoi, chỉ thích hợp với y thuật, con xin nhường lại cho tam hoàng huynh.”
Tam hoàng tử: “Phụ hoàng, con không được can dự vào quốc sự quá nhiều, vì thế người thích hợp nhất chắc chắn là thái tử.
Cho huynh ấy đến đó rèn luyện đi.”
Hoàng thượng: “Được rồi, tạm dừng ở đây đi, các người không muốn đi, trẫm không ép buộc nữa.”
Hoàng thượng trong lòng thở dài không thôi, vị trí kế thừa ngai vị, ông ấy từ đầu đã muốn truyền lại cho cửu hoàng tử Nam Thanh Vương, chỉ là thằng nhóc này không muốn tiếp nhận.
Hiện nay giao cho đại hoàng tử, ta thấy không khỏi yên tâm cho được…
Thái hậu: “Ta cũng giống với ý kiến của nhị hoàng tử, không có nơi nào mà mỗi người đều vô cùng xinh đẹp được, các người có gì để chứng minh.”
Lạc My: “Ý của tỉ ấy chính là, quê hương của chúng thần ai nấy cũng xinh đẹp không chỉ diện mạo mà là tâm hồn và cách sống, đây mới là điều chính yếu.”
Thái hậu: “À thì ra mấu chốt là ở đây, vậy trong hai người, ai là Vương Lam, ai là Lạc My.”
Vương Lam mặc y phục xanh lam: “Thần nữ là Vương Lam.”
Lạc My mặc y phục trắng hồng: “Thần nữ là Lạc My.”
Thái hậu: “Tốt, tốt… sau này cứ thoải mái vào cung nói chuyện cùng ta, có được không?”
Lạc My và Vương Lam: “Xin nghe theo thái hậu sắp xếp.”
Hoàng hậu: “Các vị văn võ bá quan có thể tiếp tục buổi tiệc a.”
Văn võ bá quan: “Tạ hoàng hậu nương nương.”
Các vị ấy lại tiếp tục bàn luận, chủ đề lần này là hai người kia xinh đẹp ra sao, ai xinh đẹp hơn ai, và so với Cảnh Nghi và Hàn Nguyệt ai hơn ai.
Cảnh Nghi nghe qua trong lòng khó chịu vô cùng, vừa định lên tiếng chỉnh bọn người đó, thì có một người lên tiếng thay nàng.
Du Thiên Vân: “Các vị đại nhân, vô tư nghị luận diện mạo của người khác như vậy, không tốt lắm đâu.”
“Ta thấy cũng rất bình thường, Thượng thư đại nhân đã quá khắt khe rồi.”
“Đúng a, nhưng ta nghĩ Cảnh Nghi công chúa vẫn là xinh đẹp nhất.”
“Ai nói, ta ngược lại cảm thấy thiên kim tể tướng xinh đẹp hơn.”
“Các người đều sai rồi a, chẳng phải Dương Thiên Quốc chúng ta còn có một vị đệ tam mỹ nhân sao?”
“Ngươi lại pha trò rồi, vị đó trước nay chưa từng lộ diện, thân phận thế nào cũng không được rõ.”
“Ừm… đúng là như thế, vì vậy chúng ta đừng nên tùy tiện nhắc đến thì hơn.”
Du Thiên Vân: “Các ngài bàn luận hơi nhiều rồi, nếu để hoàng thượng và hoàng hậu nương nương lên tiếng chỉnh đốn, các ngài liệu có sợ hãi?”
“Thượng thư đại nhân, ngài cũng thật lo chuyện bao đồng, bọn ta đây không sợ, lẽ nào ngài lại sợ, ha ha…”
Hoàng thượng bên trên nghe đúng lấy câu này, liền tức giận vô cùng: “Kha đại nhân, câu này ngươi là đang nói cho trẫm và thái hậu, cùng hoàng hậu nghe ư?”
“Không có thần nào dám, thần chỉ đang trò chuyện cùng các vị đại nhân trong triều mà thôi.”
Hoàng thượng: “Kha đại nhân vi phạm quy định của hoàng triều, hơn nữa còn có phần xem thường hoàng triều ta đây.
Xét thấy gần đây ngươi lo chuyện nông gia rất tốt, trẫm giảm nhẹ trừng phạt, lệnh cho ngươi ngày mai đến thành Lạc Thủy, giúp người dân ở đó an cư lạc nghiệp.”
Du Thiên Vân ta nhắc nhở ngài ấy không nghe, hiện tại chỉ có thể trách bản thân ông ấy, thượng thư như ta đúng là không được coi trọng nha.
Hoàng thượng: “Nếu ai còn tiếp tục phạm vào quy định bàn tán việc không nghiêm chỉnh trước hoàng triều, thì trẫm sẽ nghiêm trị.”
Mọi người: “Cẩn tuân chỉ lệnh của bệ hạ.”
Hoàng thượng: “Tốt, các khanh cứ tự nhiên đi. Ngoài ra, hai người Vương Lam và Lạc My, từ nay về sau, cũng giống như Cảnh Nghi và Hàn Nguyệt ra bên ngoài phải để ý một chút.”
Vương Lam và Lạc My: “Xin tuân lệnh bệ hạ.”
Hoàng hậu: “Phải rồi Nam Thanh Vương ta nghe nói con ở vùng đất phong cai trị rất tốt, không biết lần này về kinh thành là có việc gì quan trọng.”
Nam Thanh Vương: "Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, nhi thần lần này hồi kinh, vốn đã có viết thư cho phụ hoàng trước đó.
Đơn giản chỉ là về thăm mọi người, sẵn tiện mua một ít hạt giống đem về thành Dạ Hàn, gieo trồng mà thôi.
Nhị hoàng tử: “Đệ quả nhiên không có chút tiền đồ nào, mua hạt giống về gieo trồng, ha ha… đến đất phong bao nhiêu năm, hiện tại đệ chỉ nghĩ đến việc nông gia thôi sao.”
Các vị hoàng tử và công chúa khác cũng hùa nhau cười theo, bá quan văn võ trong triều ai nấy cố gắng kiềm chế cảm xúc, tuy nhiên có một vài người quản lý biểu cảm không có kinh nghiệm cho lắm, nên lén lút cúi mặt mà cười.
Cảnh Nghi: “Các người cười cái gì chứ, huynh ấy mua hạt giống, lo chuyện nông gia thì là chuyện tốt, không giống những người suốt ngày không làm được một việc tốt nào.”
Hàn Nguyệt: “Nhị hoàng tử nói đùa thật thú vị, không phải ai cũng có được thiên phú này, lần sau có dịp ta muốn mời ngài đến Tử Hạ Các cùng Lý tiên sinh kể chuyện vui mới được.”
Nhị hoàng tử: “Hàn tiểu thư thật biết nhìn người, ta đây về khoản đó cũng không tệ, lần sau đi cứ đến tìm ta.”
Mọi người: “…”
Haiz… nhị hoàng tử hắn ta, thật sự là không hiểu được ý tứ sâu xa của Hàn Nguyệt ư, cái này phải trách vị lão sư nào a.
Thái hậu: “Phong nhi, con biết lo lắng việc cai trị đất phong như vậy là rất tốt. Ta mong chờ sự cố gắng của con.
Nhưng là lâu lâu phải hồi kinh thăm hỏi ta đây, và phụ hoàng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]