Vương Lam và Lạc My ở đằng trước đang chạy bất chấp, phía sau lại không ngừng vang lên tiếng kêu gọi.
Khoan đã, đó là tiếng gọi... vậy phía sau là có người đuổi theo chúng ta, không phải là một thứ đáng sợ khác.
Vương Lam: "Lạc My, đừng chạy nữa, chờ người phía sau đến đi."
Lạc My: "Cậu mất trí sao?
Bây giờ không chạy là không kịp nữa." Nói ra thì mình mới cảm thấy, chúng ta chạy hết tốc lực lâu như vậy, tại sao vẫn chưa lên đến đỉnh đồi.
Ngay cả cái bóng xa mờ của khu biệt thự, cũng không thấy được.
Càng chạy, đường lại càng xa hơn, thật khó hiểu?
Nghe tiếng kêu gần hơn, Lạc My lại định bụng là phải chạy tiếp, quay qua thấy Vương Lam không có động đậy.
Lạc My: "Nè, cậu không chạy nữa sao, không chạy... thì thật sự không đi được nữa đâu."
Ai biết thứ đó bắt kịp hai người bọn họ, thì sẽ làm gì chứ.
Vương Lam: "Cậu lắng nghe thật kĩ xem, đó là tiếng kêu của một người con trai."
Cố nén nỗi sợ hãi, Lạc My tập trung nghe lại tiếng kêu từ xa, quả thật là tiếng gọi thuộc về một đứa con trai, xem ra vẫn còn trẻ tuổi.
Vương Lam: "Đó là lí do, tớ nói cậu không cần chạy tiếp.
Lạc My: "Có thể là ai được chứ!"
Cô thật sự là quá sợ hãi, do đó từ lúc bắt đầu đến lúc hiện tại, đều là chạy theo quán tính.
Thậm chí không nhận ra được điều khác thường, cũng may là Vương Lam tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-co-dai-ta-tu-choi-nguoi/2800920/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.