Tể tướng nghe xong, đăm chiêu suy nghĩ, không ngờ... Bạch Cốc lại nguy hiểm đến như thế, chẳng trách bao nhiêu người đều không thể nào vào được.
Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên có thể đi vào mà quay được trở ra, cũng đã là một kỳ tích hiếm thấy.
Biết nữ nhi bôn ba cực khổ bên ngoài, mới vừa trở về, Hàn Nghi Thành ông ta cũng không tiện quấy rầy sự nghỉ ngơi của hài tử, tuy nhiên điều ông ta quan tâm chính yếu bây giờ, là bảo vật trong truyền thuyết.
Hàn Nghi Thành: "Tiểu Nguyệt, ta hỏi con, hai người tụi con đi vào Bạch Cốc, đã đem ra được những gì."
Vừa nghe nhắc đến bảo vật truyền thuyết, Hàn Nguyệt có chút không được thoải mái. Bên trong vô cùng bất an, nhưng bên ngoài lại an tĩnh lạ thường.
Ta nên làm sao đây, theo thân phận hiện tại, nói dối là không đúng, rõ ràng trước khi rời kinh thành đến Bạch Cốc, nguyên chủ đã nói với phụ thân nàng về bảo vật của Bạch Cốc, hiện tại sau khi trở về đều không có phát hiện gì, có vẻ sai trái.
Nhưng nếu nói đúng sự thật, thì là tốt hay xấu, bảo vật ở Bạch Cốc vốn thuộc về truyền thuyết, mức độ quan trọng cũng không kém đi, nếu không... các thế lực cũng không tranh giành nhau.
Ta vừa đến nơi đây, chưa tìm hiểu rõ nguyên nhân cùng sự việc, liền tiết lộ thì không nên a.
Suy nghĩ tới lui một lúc, Hàn Nguyệt quyết định nói với Hàn tể tướng rằng, bản thân từ khi vào đến Bạch Cốc trở ra, thì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-co-dai-ta-tu-choi-nguoi/2800841/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.